MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 295

Mẹ tôi nhấc máy, tôi muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng tôi phát hiện ra rằng,
mình không thể gọi thành tiếng.


Nước mắt tôi chảy dài trên má, mắt tôi nhạt nhòa, nhưng tôi cũng chẳng
buồn lau, tôi cúp điện thoại, mẹ tôi bị cao huyết áp, tôi không thể để mẹ
phải lo lắng vì tôi.

Cố Vệ Bắc bảo, nếu chết tôi sẽ là đứa dở hơi.

Tôi nghĩ đúng là mình không thể chết, tôi phải để Bắc chết, tôi phải sống
lâu hơn Bắc.

Chúng tôi từng nói rằng, phải sống đến 80 tuổi, khi đó sẽ cùng nhau dắt tay
đi dạo phố.


Tôi liền đứng dậy, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác như toàn thân đều
đau ê ẩm như bị tháo rời ra từng bộ phận, tôi gọi điện thoại cho quầy lễ tân,
phiền chị mang giúp cho ít đồ ăn đến, gì cũng được.

Trong giờ phút đó, khát vọng phải tiếp tục sống sao mà mãnh liệt thế. Tôi
tự nói với mình rằng, tôi phải sống, sống đến 80 tuổi, tôi phải để Cố Vệ Bắc
thấy hối hận vì không lấy tôi. Tôi là một cô gái tràn đầy sức sống như vậy,
tôi là một cô gái si tình, hết lòng vì tình yêu, do vậy tôi phải cho Bắc biết
rằng, bỏ lỡ tôi có nghĩa là anh ta đã bỏ lỡ tình yêu của đời mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.