MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 293


Tôi còn nhớ, anh chỉ mặc một chiếc quần sịp, chiếc quần sịp đó chính tay
tôi mua cho anh, anh chỉ thích loại quần sịp đó. Tôi vẫn còn nhớ.

Tôi tắt hết điện thoại di động, một mình đeo ba lô lang thang như một con
điên trên đường.

Từ đường Nam Kinh sang đường Hoài Hải, rồi tôi lại đến tất cả những nơi
chúng tôi đã từng đặt chân đến.

Tôi cứ đi như vậy suốt đêm , sau khi trời sáng, tôi tìm một khách sạn và
nghỉ ở đó.

Đúng ba ngày, tôi ở khách sạn đó đúng ba ngày.


Ba ngày không ăn không uống không ngủ, tôi cứ ngồi như vậy nhìn trân
trân trần nhà, tuyệt vọng và đau thương, tôi nghĩ có lẽ mình sẽ âm thầm
chết đi như vậy.

Ngày thứ tư, tôi mở máy và gọi điện thoại cho mẹ tôi.


Mở máy ra, tôi nhìn thấy vô số những tin nhắn ập vào trước mắt mình, đều
là của Bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.