MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 292

Tôi đập phá tất cả những gì có thể đập phá, xé rách tất cả những gì tấm ảnh
có thể xé, thậm chí tôi còn cắt nát tất cả những bộ quần áo mà Bắc mua cho
tôi. Tôi không nghĩ mình lại dữ dằn đến vậy, đúng vậy, tôi không hề nghĩ.


Tối hôm đó, tôi đã nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà đó, nếu còn ở đấy thêm
một đêm nữa, tôi sợ mình sẽ không còn làm chủ được mình, có thể tôi sẽ
châm lửa đốt nó, hoặc cũng có thể tôi sẽ giết chết chính mình.


Tôi lang thang trên đường phố Thượng Hải, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, tôi
nằm sấp xuống đường và nôn thốc nôn tháo, vừa nôn vừa nghĩ nên chết thế
nào.

Tôi không còn thiết sống nữa.

Đúng vậy, tôi không còn thiết sống nữa.


Sống còn có ý nghĩa gì nữa, trong tích tắc tất cả mọi thứ đã biến thành mây
khói, tôi chỉ còn nhớ cảnh mình quay đầu bỏ chạy, nước mắt tuôn trào như
suối, Bắc đứng sau tôi gọi tôi một tiếng rất to.

Lúc anh quay vào mặc quần áo, tôi đã chạy xuống tầng một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.