MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 353

Đối với tôi, tình yêu như một định mệnh!


Thành Thành nói, nào mình cạn li nhé, mình sẽ mở một công ty, trình độ
hai đứa mình mở mở một công ty phát triển các sản phẩm văn hóa chắc
không có vấn đề gì, mình về Bắc Kinh thôi, không sống được ở Thượng
Hải nữa đâu.

Được. Tôi bảo, mình đi thôi, phải tạm biệt thành phố vắng này thôi. Đối với
chúng tôi, khi tình yêu không còn thì Thượng Hải chỉ còn là một thành phố
vắng.


Trong thời gian rao bán nhà và các đồ lặt vặt khác, tôi mới biết rằng, tôi và
Thượng Hải đã chuẩn bị phải nói lời chia tay. Khi thu dọn đồ đạc của tôi và
Bắc, tôi phát hiện ra một đồ vật khiến lòng tôi xót xa khôn nguôi.


Đó là chiếc áo con màu đỏ mà Bắc mua cho tôi, anh bảo đó là để cho năm
tuổi của tôi được bình an trọn vẹn, anh mua cho tôi nước hoa Chanel , anh
mua cho tôi con dao Thụy Sĩ để gọt táo… Buổi chiều hôm đó, tôi gói tất cả
chúng lại và đặt vào vali của mình, nước hoa có thể bay hơi hết, tôi cũng sẽ
không còn mặc áo con màu đỏ, đợi đến khi nào 80 tuổi tôi lại mặc, tôi sẽ
nói với người mình từng yêu rằng, anh thân yêu, anh xem, cuối cùng thì em
cũng đã già rồi. Anh nói rằng anh sẽ yêu em suốt đời, giờ thì em đã già rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.