Thật ra dưới tình huống bình thường, với cảnh giới giống Thẩm Thanh
Huyền đã có thể vượt qua giới hạn đệ tử, đi làm chuyện mà cấp bậc trưởng lão
phải làm.
Thẩm Thanh Huyền có cảnh giới, nhưng tuổi lại quá nhỏ, chưa kể tâm
linh rất non, bao năm qua trong môn cũng từng xuất hiện tình huống như vậy,
vì tránh điều bất trắc, phần lớn tông môn đều để họ tiếp tục rèn luyện với thân
phận đệ tử, đây không phải rèn luyện tu vi, mà là phát triển tâm tính theo từng
bước.
Có Thẩm Thanh Huyền ở đây, nhiệm vụ chắc chắn chẳng có gì nguy
hiểm, bọn họ thoải mái giải quyết là có thể về.
Thập sư huynh nói: “Đi thôi, đưa bọn ngươi đi mở mang kiến thức.”
Vũ Chấn Hải từ chối: “Không được, sư huynh, ta …”
Thập sư huynh vỗ đầu Vũ Chấn Hải cái bốp: “Đồ đầu gỗ, đó cũng là đạo
tu hành nhất định phải trải qua, không phải ta thì ai dắt ngươi đi!”
Vũ Chấn Hải cao giọng cởi mở xưa nay giờ lại nhăn nhó ưỡn ẹo.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đi thì đi, dù sao sư huynh sẽ không hại chúng
ta.” Y nói thế là vì nhiệm vụ đơn giản hơn tưởng tượng, thời gian quá ngắn, y
lo Cố Kiến Thâm chưa về Vạn Pháp tông … Không có hắn, y trở về cũng
chẳng có gì vui, chi bằng ở đây tiêu khiển.
Thập sư huynh hí hửng, ôm vai Thẩm Thanh Huyền nói: “Vẫn là tiểu sư
đệ ta có bản lĩnh.”
Vũ Chấn Hải kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Huyền: “Sư đệ …”
Thập sư huynh đã dời mục tiêu, hắn sợ Vũ Chấn Hải nói nhiều sẽ dọa
Thẩm Thanh Huyền chạy mất, bèn vội vàng đẩy hắn: “Ngươi không đi thì về
nhanh đi, đừng quấy rầy bọn ta!”