Thẩm Thanh Huyền tưởng rằng đạo tâm chư tử không thành, chướng ngại
tầng tầng, lại không ngờ đường thông thiên sụp đổ, chặt đứt con đường phi
thăng.
Chỉ có thể tới đây thôi sao?
Từ sư phụ trở về sau, thế hệ bọn họ chỉ có thể dừng bước nơi này ư?
Không chỉ là y, một khi thang trời sụp đổ, người đời sau cũng chỉ có thể
đi đến đây.
Khổ tâm tu luyện, dày công dò hỏi, cuối cùng lại rơi vào cảnh không
đường thông thiên.
Sao có thể cam tâm?
Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt, hai tay tạo kết, đột nhiên một trận hào
quang lóa mắt trồi lên từ mặt đất, ánh sáng cực thịnh cực sáng cực rõ, dù ở bên
trong thế giới tĩnh lặng không gió, không có vật gì cũng dâng lên khí thế hào
hùng như biển ngập trời.
Hào quang lần thứ hai bành trướng, lực lượng phô thiên cải địa dũng
mãnh kéo tới, tựa như mặt trời ban trưa phủ xuống đêm đen, rọi sáng vạn vật
trong chớp mắt.
Thuật này, sáu trăm năm trước Thẩm Thanh Huyền từng dùng một lần.
Khi đó hai đệ tử của y xảy ra tranh chấp, một trận ác chiến khiến cho trăm
họ lầm than, làm cho mấy tòa thành trì hóa thành tro tàn.
Thẩm Thanh Huyền thi triển thuật pháp, cứu hơn mười vạn tính mạng
sinh linh, khôi phục mọi thứ lại trạng thái ban đầu.
Một thuật pháp chữa trị mạnh mẽ như thế, dùng vào thang trời lại không
gây được chút gợn sóng nào.