Thẩm Thanh Huyền bị hắn chọc cho vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, y dỗ dành
hắn: “Ngươi uống đi, quay về cho ngươi xem đồ tốt …”
Y chưa kịp dứt lời, thập sư huynh nhà y đã xáp tới: “Hai đứa muốn lén
nói gì thì để về nhà hẵng nói, còn bây giờ mau mau uống rượu đi nào!”
Thế là Cố Kiến Thâm bị lôi đi, chẳng qua Thẩm Thanh Huyền thấy hắn
lén uống thuốc giải rượu, cuối cùng an tâm hơn.
Cái thứ như tửu lượng rất đáng giận, có người trời sinh cao tới mức kỳ lạ,
ví dụ như Cố Kiến Thâm.
Có người trời sinh kém không chịu nổi, chẳng hạn như thất sư huynh nhà
y …
Đương nhiên sau này có thể dùng tu vi để bù đắp tửu lượng, nhưng hiện
giờ các sư huynh đệ chẳng mấy ai “gian lận”, ai nấy đều uống bạt mạng!
Sau cùng, tất cả người muốn chuốc say Cố Kiến Thâm đều gục ngã, chỉ
còn lại một mình Cố Kiến Thâm ngồi đó cười khúc khích.
Tửu lượng tốt là một chuyện, thuốc giải rượu cũng góp một phần công
sức trong đó.
Chẳng qua Thẩm Thanh Huyền vẫn ôm thái độ hoài nghi, y thấy nhất
định người này say rồi, dù sao trước đó các sư huynh đều thay nhau ra chiêu,
mặc kệ tửu lượng ngươi tốt cỡ nào, uống nhiều như thế cũng phải say.
Thẩm Thanh Huyền đi qua hỏi hắn: “Sao rồi?”
Trông Cố Kiến Thâm rất bình thường, nhưng đôi ngươi đỏ sáng hơn mọi
khi, hắn ngửa đầu nhìn Thẩm Thanh Huyền, không nói một lời, bất chợt ôm cổ
cắn môi y.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Hay lắm, thêm một con ma men.