Trực giác nói y biết, đây là nơi gốc rễ có thể cởi bỏ hoàn toàn khúc mắc
của Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền chỉ hy vọng bản thân “tỉnh” không quá muộn.
Y suy nghĩ chuyện đứng đắn nửa ngày, đột nhiên nghĩ tới … hình như y
và Cố Kiến Thâm đã …
Một đoạn trí nhớ thật dài xông ra, Thẩm Thanh Huyền lập tức “mặt già
đỏ bừng”.
Chuyện, chuyện này …
Thoát khỏi ảo cảnh thì làm gì đây, Cố Kiến Thâm chắc chắn sẽ vin vào đó
mà cười y.
Thẩm Thanh Huyền đè huyệt thái dương, không thể chấp nhận nổi: Sao
năm đó mình đần quá vậy!
Y rất muốn gõ bản thân ngu ngốc tự đào hố kia một gậy cho chết luôn!
Rất nhanh y mới ý thức được hình như mình còn chưa bò khỏi hố.
Mặc dù y nhớ hết mọi chuyện, nhưng ảo cảnh vẫn còn tiếp tục, vì tìm
được khúc mắc cuối cùng kia, y vẫn phải tiếp tục thực hiện từng bước trong ảo
cảnh này.
Thế nào là từng bước? Thì là tuân theo chuyện đã xảy ra hiện tại, chẳng
hạn như thân mật với Cố Kiến Thâm, chẳng hạn như chín chín tám mươi mốt
tư thế …
Tưởng tượng như vậy, Thẩm Thanh Huyền thấy trước mắt bỗng tối sầm,
gì mà khúc mắc ảo cảnh, phủi tay mặc kệ hết!
Y trốn trong động phủ của mình mấy ngày, cuối cùng xây dựng tâm lý
xong mới lọ dọ đi ra.