Cố Phi vẫn rất mất mát, cô nói: “Cũng tại chị không đủ khả năng.”
Bởi vì cơ thể quá kém nên cô gần như không có sữa, cứ tưởng bé không
thích sữa mẹ nên cô định ôm cho uống sữa bột, nào ngờ bé vẫn không chịu.
Thẩm Thanh Huyền thấy cô như thế bèn khuyên nhủ: “Chị cứ điều dưỡng
thân thể cho khỏe, nuôi con không chỉ có bấy nhiêu.”
Nói cũng đúng, Cố Phi nhất thời lên tinh thần.
Cô phải nuôi con khôn lớn, dẫn nó rời xa chốn thị phi này, bảo vệ đứa con
của họ tiếp tục sống cho đến chết.
Vì có rất nhiều chuyện không tiện, Thẩm Thanh Huyền đành thuê một
bác gái tới chăm sóc Cố Phi.
Có thần y Thẩm Thanh Huyền ở đây, thân thể Cố Phi có kém cỡ nào cũng
sẽ được điều dưỡng tốt.
Có điều đây là một quá trình có trình tự, không thể gấp mà phải chiến đấu
lâu dài.
Trong thời gian ở cữ, phần lớn người khác vừa mệt vừa khổ vừa chịu giày
vò, sinh con xong cơ thể suy nhược, chưa kể còn phải cho con bú, tối lại không
nỡ ngủ, phải chú ý đủ điều, thật sự là một lời khó nói hết.
Còn Cố Phi thì sao, suốt ngày hết ăn rồi ngủ, nuôi mình khỏe là được.
Còn đứa con?
Thằng con thối ấy chỉ cần thấy Thẩm Thanh Huyền sẽ ngưng khóc ngay
tắp lự!
Bác gái đến giúp đỡ cũng rất đỗi ngạc nhiên, tỏ vẻ: “Thằng bé ngoan quá,
nghe lời ghê.”