Cố Kiến Thâm rút thăm xong, nhìn con số rồi quay lại nói với Thẩm
Thanh Huyền:
“Sáu chín.”=)))))))))))
Thẩm Thanh Huyền tặng cho hắn nửa con mắt.
Ý cười nơi khóe môi Cố Kiến Thâm càng sâu, yên lặng nói với y: Ta chờ
ngươi.
Chờ xem!
Tiếp theo là Thẩm Thanh Huyền, y đi tới trước ống thẻ, mặt nữ tu sĩ kia
vẫn còn đỏ bừng, dáng vẻ tư xuân như nai con chạy loạn.
Định lực chỉ thế này mà muốn tu hành đại đạo? Nằm mơ.
Nữ tu sĩ thấy trước khi đi Cố Kiến Thâm để ý tới Thẩm Thanh Huyền,
biết họ kết bạn mà đến, nên đối với Thẩm Thanh Huyền vô cùng ân cần:
“Tiểu đệ đệ cố lên, rút được chỗ ở tốt.”
Cái gọi “tiểu đệ đệ” này làm đuôi mày Thẩm Thanh Huyền nhướn lên.
Nữ tu sĩ vẫn đang ra sức quét thiện cảm, mưu toan tặng đại lễ cho Cố
Kiến Thâm.
Bình thường đồng hành đều muốn ở cùng nhau, số sáu chín còn là một
tiểu viện rất tốt, có thể đưa hai người họ đến chung phòng, Cố Kiến Thâm nhất
định sẽ cảm kích nàng!
Nghĩ đến đây, trái tim nữ tu sĩ đập thình thịch, càng chân thành tha thiết:
“Yên tâm rút đi!”
Loại rút thăm này đối với đệ tử mới nhập môn rất khó gian lận, nhưng nữ
tu sĩ này tốt xấu gì cũng là trúc cơ, hơi nghịch chút mánh khóe chẳng có gì