MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1806

Da tróc thịt bong thật rồi! Thẩm Thanh Huyền đau lòng, vội vã duỗi tay,

hào quang bạch ngân ấm áp ngưng tự trên tay y, ngay sau đó, luồng sáng trắng
ấy như ánh mặt trời dịu dàng, làm dịu cơ thể bị thương, khôi phục nó với tốc
độ mắt thường có thể thấy được.

May mà Thẩm Thanh Huyền tinh thông y thuật, cho nên có thể dễ dàng

chữa trị cho Cố Kiến Thâm, bằng không rơi xuống một nơi không hề có linh
lực thế này, chưa kể còn bị thương nặng, sợ rằng chỉ còn nước ngỏm tại đây.

Nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền lại thấy hoảng sợ, đau lòng không sao tả

xiết, ngày càng nghiêm túc trị thương cho hắn, hồn nhiên quên mất đây chỉ là
ảo cảnh.

Sau nửa khắc chữa trị, Cố Kiến Thâm đã không còn gì đáng ngại, Thẩm

Thanh Huyền lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.

Y không tản thần thức ra ngoài được, cho nên không biết các sư huynh ra

sao rồi.

“Nước …” Cố Kiến Thâm hôn mê phát ra âm thanh khàn khàn.

Thẩm Thanh Huyền vội nói: “Chờ chút.”

Y toan đứng dậy, Cố Kiến Thâm bỗng dưng dùng sức nắm chặt tay y, rõ

ràng vẫn còn hôn mê, nhưng thân thể như có ý thức, dùng sức giữ chặt y,
không muốn buông tay.

Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền trở nên dịu dàng đến lạ, khẽ nói: “Ta tìm

nước cho người, rất nhanh sẽ về.”

Có lẽ do không nghe, hoặc giả nghe thấy nhưng không bằng lòng buông

tay, hắn vẫn nắm thật chặt tay Thẩm Thanh Huyền, sợ y sẽ đi mất.

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục dịu giọng: “Ta sẽ về nhanh thôi, túi càn khôn

chỉ cách ngoài kia hai bước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.