Cầu vồng đột nhiên xuất hiện, theo sau là tiếng hí của ngựa, một con thú
có sừng với đôi cánh to lớn giẫm lên đằng vân đến trước mặt bọn họ.
Nó có cơ thể thuần trắng, đôi mắt xanh thẳm như biển, nó ngẩng đầu đạp
móng, tư thái tao nhã, mị lực phi phàm.
Thẩm Thanh Huyền chẳng thích nổi màu này, nhưng buộc phải thừa
nhận, đây là thần thú độc nhất vô nhị, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình
dung.
Nine nắm tay Thẩm Thanh Huyền: “Đi thôi.”
Cùng ngồi cùng cưỡi là một chuyện vô cùng lãng mạn.
Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch, tâm tình ngày càng phơi phới.
Lồng ngực Berserker rộng lớn, y ngồi vào lòng hắn, gió thổi bên tai đều
bị che kín, mang đến cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Thẩm Thanh Huyền là người cường thế, cho đến giờ chưa từng có ý nghĩ
sẽ để ai bảo vệ.
Chỉ có điều lúc này đây, y lại bằng lòng dựa vào ngực Cố Kiến Thâm,
hưởng thụ ấm áp mà người yêu mang đến.
Thật thư thái, bởi vì họ là bến cảng của nhau.
Dường như đã bay rất lâu, gần như sắp đến “nơi tận cùng thế giới”.
Thẩm Thanh Huyền: “Khoảng cách quá xa, xem ra Chung cốc không phải
nơi người thường có thể tới.”
Biển là nơi vô cùng hiểm nguy, nếu ngồi thuyền, tỷ lệ gặp nạn có thể cao
tới 100%.
Mặc dù tọa kỵ phi hành cũng có, nhưng cũng không thể bay lâu tới vậy.