Khoảnh khắc đó, hắn như thật sự bay lên, cảm giác chân không chạm đất
khiến người bất an, vô cùng lạ lẫm khi toàn tâm ỷ lại người bên cạnh, song tất
cả đều không che được tiếng gió sượt qua tai.
Gió thu thật lạnh, nhưng cũng không hẳn lạnh, nó mang theo hương vị
mùa gặt hái, như một vị thần thu hoạch trong truyền thuyết, đưa sức mạnh vô
tận vào sâu trong máu.
Cố Kiến Thâm cảm thấy tự do.
Thì ra cảm giác không bị ràng buộc là như vậy ư, thì ra chim trên trời vui
sướng là như thế, hóa ra gió lại dịu dàng đến nhường ấy.
Nhảy lên tường cung, Cố Kiến Thâm nhìn thấy lao tù giam cầm mình.
Nó hùng vĩ tráng lệ, nó là nơi vô số người tha thiết mơ ước, nó chiếm cứ
trên đỉnh đế quốc, đại biểu cho quyền lợi vô thượng.
Nó rất đẹp, lại như đóa hoa kịch độc, mỗi giờ mỗi khắc mà đâm những
cây gai nhỏ nhắn dữ tợn vào thân thể hắn.
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu, lại ngắm Thẩm Thanh Huyền.
Y cũng hệt như nó vậy, mỹ lệ và nguy hiểm. Bên trong vẻ ngoài này đều
là tham lam cùng tàn nhẫn.
Song hắn lại bất ngờ muốn có được họ, nó cũng được, mà y cũng tốt, hắn
muốn nắm họ trong lòng bàn tay!
Gió lạnh rót vào quần áo, huyết dịch lại sôi sùng sục.
Không thể cứ vậy mà chết, không thể trốn chạy một cách chật vật.
Đây là thuộc về hắn, hoàng cung này đế quốc này, tất cả mọi thứ, đều
phải là của hắn.
Dựa vào đâu hắn phải chắp tay dâng cho người khác?