MƯU LƯỢC GIA TINH TUYỂN - Trang 450

của họ chẳng thể bắt họ xưng thần” và “Nhu Nhiên ranh mãnh vô thường
khó có thể chế phục được” mà họ đề xuất ra. Tiếp đó ông nhấn mạnh Nhu
Nhiên đã nhiều lần xâm nhập hầu như không năm nào là không tới cướp,
nếu không tiêu diệt nước đó, một là đến mùa thu tất chúng sẽ quay trở lại,
Bắc Ngụy sẽ không có ngày nào được yên ổn. Hai là không thể thay đổi
được cục diện một đất nước mà trước bụng và sau lưng đều có địch, Nam
hạ Trung Nguyên tất sẽ bị kiềm chế. Sau cùng ông trình bày rõ lý do thừa
cơ lúc kẻ địch chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Thôi Hạo nói: “Kẻ địch cậy
đường tới chỗ chúng xa xôi, cho rằng chúng ta không đủ sức tiến sâu vào
đất liền của chúng, đã lâu ngày không hề phòng bị, cho nên mùa hạ phân
tán quân đội đi chăn nuôi, mùa thu ngựa béo chúng tập hợp lại, lưng lạnh
quay về phía ấm, xuống phía Nam cướp bóc. Mùa hạ năm nay nếu xuất kỳ
bất ý, đánh vào lúc chúng không phòng bị, đại quân kéo đến, kẻ địch tất
nhiên sẽ kinh sợ vạn phần chỉ còn biết lủi trốn nhanh như gió cuốn. Quân ta
thừa thắng tiến lên phía Bắc, có thể chỉ một trận đánh là xong. Đó chỉ là vất
vả một lần mà giành được mối lợi lâu dài. Cơ hội đến tuyệt đối không được
để lỡ”. Cuối cùng, phái phản đối bị bác bỏ, câm họng chẳng nói được điều
gì. Thái Vũ Đế quyết định Bắc phạt Nhu Nhiên. Tháng 5 năm đó, Thác Bạt
Đạo dẫn quân đến Mạc Nam, sau đó bỏ lại xe nặng dẫn kỵ binh vượt đường
xa tới đánh, xông thẳng tới Cốc Thủy (sông Khắc Lỗ Luân Mông Cổ ngày
nay). Đúng như dự liệu của Thôi Hạo, Nhu Nhiên hoàn toàn không có sự
chuẩn bị trước, vào trận đánh hoảng hốt kinh sợ, đốt cháy lều lán rồi chạy
trốn về phía Tây. Thác Bạt Đạo chia quân đuổi đánh, giành được toàn
thắng. Từ đó Nhu Nhiên ngã gục không gượng dậy nổi, nỗi lo phía sau của
Bắc Ngụy Nam hạ Trung Nguyên đã được giải trừ từ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.