Anh vì tiền đồ, sự nghiệp của mình, ra sức lấy lòng cấp trên
giống như một con chó, cấp tên muốn anh phạm tội ác năm
phần, nếu như anh có một tấm lòng chính trực, vậy thì anh cần
phải từ chức không làm nữa; cho dù liên quan đến cuộc sống của cả
gia đình anh, anh bị ép đến độ bất đắc dĩ, anh chỉ dốc ba phần
sức lực, phạm phải hai phần ác thì vẫn còn có thể tha thứ được;
nhưng anh lại phạm tới mười phần ác.
Loại chó bám đuôi như thế này, rõ ràng lại càng đáng căm hận
hơn cái kẻ đưa ra mệnh lệnh.
Từ Sách qua việc thẩm vấn Lâm Tiêu trong mấy ngày nay, anh
ta có thể phân tích ra được tính cách của con người này.
Nếu như người này đã kết hôn nhưng chưa sinh con, mà Vương
Tu Bang nếu là một người phụ nữ đồng thời bằng lòng lấy anh ta,
Lâm Tiêu chắc chắn sẽ ly hôn với người vợ hiện thời của mình để
được vào gia đình quyền thế.
Dùng câu nói của Từ Sách, nhân cách của người này, đúng là tồi
tệ đến đáng khinh ghét!
Mấy ngày sau Lâm Tiêu hình như cảm nhận được rằng cho dù
mình khóc, giả vờ đáng thương, Từ Sách cũng sẽ không tha cho anh
ta, niềm hy vọng trong lòng anh ta cũng dần dần bị sụp đổ, bắt
đầu lớn tiếng chửi bới Từ Sách.
Nhưng đối phó với việc này rất đơn giản, Từ Sách chỉ cần dùng
chút hình phạt, Lâm Tiêu lập tức câm miệng.
Từ Sách thầm cười khẩy, người này đúng là không có chút chí khí
nào.