MƯU SÁT - Trang 142

muốn báo thù xã hội mà giết vài người công chức, thì cho dù mục
tiêu đầu tiên của hắn là nhằm vào phó giám đốc Sở Công an để
thị uy, mục tiêu phía sau thì có thể tìm một số người sống ở khu
vực ngoại ô hẻo lánh để ra tay, không cần phải làm như vậy. Hơn
nữa lần này không giết người ngay tại chỗ, mà là để cho anh ta
mất tích, không rõ sống chết ra sao.”

Từ Sách không biết những lời tiết lộ “thông tin” này của mình,

sẽ gây ra kết quả như thế nào đối với sự phát triển trong tương lai,
có thể có lợi, cũng có thể nguy hại đến chính bản thân anh.

Cho nên anh ta vẫn bổ sung thêm một câu: “Bây giờ anh cũng chỉ

có thể dựa vào cảm giác, dựa vào thủ pháp phạm tội để suy đoán xác
suất, suy đoán việc mất tích của Lâm Tiêu có liên quan đến vụ án
của Lý Ái Quốc. Đề nghị anh chớ nên hình thành lối tư duy cố
định, sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán.”

Cao Đông gật đầu: “Tôi hiểu. Phải rồi, hôm nay gọi anh đến,

vốn dĩ là muốn nói với anh về việc đưa người ra, dạo này đang đau
đầu về vụ án, tôi cũng không kìm được thảo luận vấn đề vụ án với
anh, vị tiến sĩ khoa tâm lý học đã tốt nghiệp ngành Toán học ứng
dụng. Anh đã nói với tôi về việc đưa em họ anh ra, tôi vẫn luôn ghi
nhớ. Chỉ là anh cũng biết đấy, dạo này xảy ra nhiều vụ án lớn như
vậy, chưa phù hợp để tôi tìm vị lãnh đạo ở trong sở Công an huyện để
nói về chuyện riêng.”

Từ Sách nói: “Tôi hiểu.”

Cao Đông cười: “Anh yên tâm, chắc là tuần sau đi, tôi sắp xếp

một bữa cơm, mời anh và Trương Tương Bình cùng đến trò chuyện.”

Từ Sách nói vẻ chân thành: “Việc này làm phiền anh rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.