MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 103

“Xin lỗi, mình phải đi đây!” Tiền Linh giãy ra khỏi bàn tay Tiểu Mạch

đang nắm lấy cánh tay cô, “Đừng có vào cửa hàng trên Taobao ấy nữa nhé!”

“Khu Ma nữ á?”
Tiền Linh trau mày nghiêm nghị, cảnh cáo nói: “Đúng, mãi mãi không

bao giờ được vào lại nữa! Hứa với mình đi!”

“Tại sao chứ?” “Không cần lý do.”
Nói xong, Tiền Linh quay người đi thẳng, cô ngồi vào chiếc xe nhỏ mới

mua, lái như bay rời khỏi nhà tang lễ.

Cũng may là còn có các đồng nghiệp của bố lúc còn sống đến giúp đỡ, là

con gái duy nhất của người đã khuất nên Tiểu Mạch cũng sắp xếp một bữa
cơm cho bạn bè thân thích theo đúng phong tục. Cô giống như một con búp
bê bằng gỗ chỉ biết bắt tay và gật đầu, nói lời cảm ơn không ngớt đối với
từng người còn ở lại. Bận bịu đến lúc cuối cùng, Tiểu Mạch bước ra từ một
nhóm cảnh sát, cô nhận ra mình đã không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi.

Đến tối, Tiểu Mạch trở về căn nhà không còn sinh khí, cô nhìn lên tấm di

ảnh đen trắng trên tường, biết rằng từ nay mình sẽ mãi mãi bơ vơ không nơi
nương tựa nữa thật rồi. Cô lại bước vào phòng của bố, nên thu dọn lại một
lần cho xong? Hay là cứ giữ nguyên trạng mãi mãi như thế này nhỉ? Cũng
giống như ba mươi sáu quyển sổ công tác đang bày trên bàn kia.

Những ngón tay thon dài lạnh lẽo của cô khua đi khua lại trên những

quyển sổ kia, cuối cùng dừng lại trên bìa của quyển sổ năm 1995.

Tiểu Mạch mở quyển sổ công tác đã bị lật giở đến nỗi rách nát ấy, dường

như vẫn có thể ngửi thấy mùi khói thuốc lá của bố, cô lại trông thấy cái thẻ
đánh dấu trang có ghi dòng chữ:

“Hung thủ là một tên ác quỷ?”
Trang sau là những nét chữ viết ngoáy của bố: Ngày 8 tháng 8 năm 1995,

buổi sáng, ở trong Sở. Vụ án mạng ở đường Nam Minh.

Cậu bé thiếu niên, người duy nhất chứng kiến sự việc, cậu ta đã nói ra.
Hung thủ là một tên ác quỷ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.