MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 121

CHƯƠNG

11

V

ùng đất hoang vắng.

Trước bình minh, mặt trăng lẩn khuất phía sau những đám mây dày đặc,

phía trước chỉ có cỏ hoang um tùm và đường chân trời không bao giờ thấy
rõ.

Cơn gió cuối thu lướt nhẹ qua mái tóc cô, cái lạnh ngấm dần vào từng thớ

thịt, khiến cô phải lấy tay ôm lấy hai vai, vất vả bước qua những vũng nước
dưới chân.

Đột nhiên, cô thấy cái khe đó. Cái khe rất, rất, rất sâu.
Nằm ngay trước mũi chân cô, giống như khe hở khi mặt đất bị xé toạc ra,

giống như một vết thương trên cơ thể do bị cắt phải, chia hai bờ thành hai
thế giới khác nhau.

Bờ bên kia của cái khe, cách xa không đến một bước chân, tựa hồ chỉ cần

tung người nhảy lên một cái là có thể đáp xuống đồng lúa mạch bên kia.

Tuy nhiên, ngộ nhỡ rơi xuống đó, chắc chắn là sẽ thịt nát xương tan.
Gió đang lay động cơ thể cô, bắp chân và ngón chân đều run lên bần bật,

đến khi cô nhắm mắt lại, bước một bước đầu tiên.

Cô, đã tỉnh lại.
Có thể đoán ra ngay, lại là cái giấc mơ kéo dài đó.
Tuy nhiên, Tiểu Mạch phát hiện ra mình không phải đang nằm trên

giường, mà đang đứng ở ngoài sân bên ngoài phòng khách.

Gió đã cuốn bay hết những khung cảnh mộng mị.
Cô ngước nhìn ra xa từ trên sân, một thành phố với vô số nhà chọc trời

dựng đứng lên. Cô có thể nhìn thấy rõ một tòa nhà đen sì giống như đống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.