MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 167

Thu Thu, có lẽ anh ta cũng chẳng biết đây là cái gì? Thế là cô miễn cưỡng,
đỏ mặt lên tiến đến trước mặt Thu Thu.

Thật không ngờ khi quét mã vạch để tính tiền, Thu Thu cũng cúi đầu xấu

hổ, thì ra là anh ta cũng biết. Điều này càng khiến cho Tiểu Mạch ngượng
ngùng, vội vàng quăng tiền về phía anh chàng, lấy lại tiền thừa rồi chạy
thẳng ra ngoài.

Phía sau vang lên giọng nói của Thu Thu: “Ê! Cậu quên chưa mang đồ về

này!”

Tiểu Mạch cúi đầu quay lại, giống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì, cầm

lấy rồi chạy mất.

Mấy hôm sau, cô nghỉ một buổi tự học, bỏ rơi Tiền Linh để đi bộ một

mình ra cổng trường, đi qua con đường vắng dưới ánh trăng, bước vào siêu
thị nhỏ yên ắng. Thông thường buổi tối không có học sinh lai vãng, chỉ thi
thoảng có người dân lân cận đến mua chút mắm muối.

Xem ra bệnh của chú chủ tiệm vẫn chưa khỏi, người con trai mười tám

tuổi của ông vẫn đang ngồi ở quầy thu ngân chăm chú cầm quyển sách,
dường như không cảm thấy có người bước vào.

“Chào buổi tối.”
Tiểu Mạch đường đột xuất hiện và chào hỏi khiến cho Thu Thu sợ đến nỗi

giật bắn người, làm rơi cả quyển sách đang cầm xuống đất, thì ra là bản lậu
của tác phẩm “Tiếu ngạo giang hồ”, hai năm trước cô đã từng đọc qua.

Anh chàng nhặt sách lên cúi đầu, anh ta cũng không ngờ lại gặp Tiểu

Mạch, lạnh lùng nói:

“Chào cậu!”
“Tôi đến để xin lỗi cậu.” Tiểu Mạch đi đi lại lại trước quầy thu ngân, nhìn

ra bầu trời tối đen phía bên ngoài, “tôi không nên nóng giận với cậu như
vậy.”

“Không sao đâu.”
“Tôi mới nghe nói, chú chủ tiệm này là bố của cậu, sao cậu lại đến nơi

này?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.