MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 17

CHƯƠNG

2

M

ưa, mưa suốt đến tận nửa đêm rồi mới tạnh dần.

Điền Việt Tiến xem đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã chỉ đúng mười

một giờ. Những chiếc lá cây ngô đồng còn dính các hạt nước mưa phẩy nhẹ
vào cửa sổ, ùa vào cơn gió đêm mát mẻ phả vào người. Anh cảm thấy lưng
phia sau có chút mát dịu, bả vai cũng không còn thấy đau nhức nữa. Anh giơ
tay đẩy thẳng cửa ra.

Tại Phòng Khám nghiệm tử thi Sở Công an, cán bộ pháp y mệt mỏi rã rời

cởi bỏ găng tay, trách cứ một câu “Anh giờ mới đến à?”

“Xin lỗi, là do cậu bé được phát hiện ở hiện trường vụ án, mãi chẳng thể

mở mồm nói năng gì”.

Điền Việt Tiến vò đầu lấy lại tinh thần, cả ngày phải tập trung cho vụ án

này, phải đợi đến chiều tối mới có thể gọi điện thoại về nhà được, để cô con
gái tự mình nấu mì ăn liền cho bữa tối. Cô con gái mười ba tuổi của ông
hoàn toàn có lý do để trách cứ bố của mình.

Thời điểm này, cậu bé đang ở văn phòng dưới tòa nhà, có hai đồng chí

cảnh sát trẻ đang thay nhau trông nom cậu. Từ buổi sáng cho đến khi về Sở,
cậu vẫn cứ im lặng cúi đầu, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc nức nở. Cậu bé
cũng không ăn những đồ ăn từ nhà ăn mang lên, chỉ lúc khát quá thì uống
một cốc nước to. Điền Việt Tiến kiên nhẫn hỏi cậu bé, cũng đặt ra giả thiết
với nhiều khả năng khác nhau. Nhưng cậu bé lại giống như người bị câm
hoặc mắc phải chứng bệnh mất khả năng ngôn ngữ, mãi không nói nửa chữ.
Từ ánh mắt của cậu bé, Điền Việt Tiến có thể khẳng định rằng, cậu ta không
phải là người câm điếc. Ban đầu cậu bé đều có những phản ứng đối với các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.