MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 198

tung tích của anh ta, tôi vẫn còn nhớ anh ta tên là Thu Thu, đáng tiếc là vào
năm 2001, anh ta đã tự sát ở thị trấn quê nhà rồi.”

“Anh ta - chết - rồi ư?”
Trong chớp mắt, Tiểu Mạch như mất hết cảm giác, như thể tất cả ký ức

chẳng qua chỉ là một câu chuyện u linh.

“Đúng vậy, Thu Thu đã chết năm mười chín tuổi, anh ta chết do nhảy lầu.

Năm năm trước, bố cháu đã đích thân đến thăm mộ anh ta.”

Tiểu Mạch cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Tại sao bố không nói gì với cháu?”
“Tôi nghĩ, ông ấy chắc hẳn có lý do của mình.” Tiểu Mạch không còn

muốn lưu lại nơi này thêm một phút nào nữa, trước khi đi cô hỏi thêm một
câu: “Chú sẽ xử lý chủ cửa hàng “Khu Ma nữ” như thế nào?”

“Chiều nay sẽ thả hắn ra.”
Tiểu Mạch vốn định nói: Hãy cho cháu biết số điện thoại của hắn - nhưng

lời nói đã chuẩn bị ra đến miệng thì bỗng nghẹn lại, cũng chẳng cần gặp lại
người chủ cửa hàng này nữa! Cô chẳng biết mình nên hỏi hắn điều gì nữa –
Anh ta làm sao trả lại được ký ức cho tôi? Lẽ nào lại để cho cái người chẳng
hề liên quan gì này kể lại một lượt về tuổi thanh xuân của cô?

Cô không làm được.
Nửa giờ sau, Tiểu Mạch về đến nhà, lại chui vào trong chăn. Cô không

thể nào chợp mắt được, trong lòng cứ hiện lên khuôn mặt ấy, khuôn mặt kết
thúc ở tuổi mười chín ấy...

Ký ức năm 2000, chương IV
Tháng Năm năm 2000.
Sáng sớm, ở công xưởng bỏ hoang gần trường trung học Nam Minh, cô

Mộ Dung vẫn đang nằm trong đống cỏ, nhìn lên bầu trời màu xám sương
mù dày đặc.

Đứng bên cạnh người chết là ba nhân viên cảnh sát, một người trung niên

thân hình khôi ngô, một người nữa khoảng ba mươi tuổi, còn người kia
trông như vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát.

Điền Việt Tiến cúi đầu nhìn cô gái đã chết trong đống cỏ, ngầm cảm thấy

có chút quen quen, cảm giác giống hệt như nạn nhân Hứa Bích Chân mà ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.