MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 312

CHƯƠNG

36

C

ô mơ một giấc mơ.

Vẫn là khu đất hoang nhiều năm không thay đổi, cô trong giấc mơ cuối

cùng đã nhận ra, đó là khu đất bên ngoài trường trung học Nam Minh, là con
đường nhỏ cô giáo Mộ Dung dẫn cô đi qua, là khu vườn nơi cùng đám bạn
chơi thả diều, cũng là nơi đốt lửa đêm khuya.

Chậm rãi dạo qua những đám cỏ dại tràn lan trên mặt đất, khô héo vàng

úa như chính mùa này, chỉ có hoang mạc với bụi gai khắp nơi và đá sỏi.

Lại lần nữa, nhìn thấy cái khe ấy.
Cái khe rất sâu rất sâu rất sâu. Cô bước qua.
Rơi, rơi mãi rơi mãi, rơi đến tận cùng của không gian và thời gian.
Điền Tiểu Mạch rơi xuống ban công nhà mình.
Một cơn gió lạnh buộc cô phải mở mắt ra, cùng lúc nghe thấy tiếng còi ô

tô hỗn loạn, đến từ con đường phía dưới mười mấy tầng lầu. Cô đứng bên
lan can ban công, lưng duỗi thẳng, dường như sắp dang tay ra, nhảy xuống
vực sâu vạn trượng, thực sự rơi vào rãnh sâu dưới địa ngục.

Đáng lẽ ra nên sợ hãi tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, lúc sắp rơi khỏi

lan can, cô lại hết sức bình thản đứng yên một chỗ, dường như đây không
phải một giấc mơ, mà là lựa chọn của bản thân sau khi suy đi tính lại.

Tại sao? Tại sao không đủ dũng khí nhảy xuống?
Hay là, cứ hèn nhát trốn chạy? Trốn chạy khỏi thế giới khiến cô đau khổ,

trốn chạy những ký ức quá khứ, trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân sắp tới…

Cúi đầu nhìn xuống ngón tay, chiếc nhẫn Cartier vẫn sáng lấp lánh.
Đây không phải cuộc sống của cô!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.