MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 323

“Xem ra, em vẫn chưa nhớ lại tất cả.”
Anh thất vọng buông một câu thở dài, đến trước chiếc tủ treo vài bộ quần

áo đàn ông.

“Em đều nhớ lại hết rồi, cho đến tận lần gặp mặt cuối cùng của mình,

quảng trường trước ga tàu Tân Trang. “

“Anh xin lỗi, anh cũng không muốn nhớ lại những kí ức này, mỗi lần nhớ

lại đều đau thấu tâm can!” Thu Thu quay đầu lại, lộ ra nét mặt như mười
năm trước, “tại sao phải tìm đến cái chết?”

“Cảm ơn anh đã cứu em. Tối nay, anh túc trực ở dưới lầu chờ em, đúng

không?”

“Đúng.”
Cô đau đớn cười một tiếng: “Thảo nào hôm nay Ma nữ không online?”
“Trả lời câu hỏi của em!”
“Khi em hoàn toàn hồi phục trí nhớ, mới phát hiện ra, đối với em mà nói,

mười tám tuổi, cuộc đời đã kết thúc rồi.”

Thu Thu chạm nhẹ vào mái tóc cô, vẫn là hành động theo thói quen từ

mười năm trước.

“Anh cũng vậy, sau năm mười tám tuổi, anh không còn là một con người

nữa, mà là một linh hồn lưu lạc.”

“Thu Thu, cho dù anh có là một linh hồn, cho dù anh đã chết rồi, em cũng

không để anh đi nữa đâu!”

Anh bỗng nhăn trán lại, do dự hồi lâu mới cất lời: “Nhưng anh hận em.”
Câu nói này làm cho Tiểu Mạch lạnh lẽo xuyên tim, anh vẫn còn oán hận

điều gì? Hận cô không cùng anh bỏ trốn? Hận cô không chống đối trường
học chống đối bố cô đến cùng? Đây rốt cuộc là lỗi của ai?

“Tại sao? Hận em còn cứu em?” “Anh, anh không biết.”
Hai người im lặng trong phút chốc, Điền Tiểu Mạch lúc này mới chợt nhớ

đến: “Vai anh còn đau không?”

“Không sao, vết thương ngoài da như thế này anh bị nhiều rồi.”
“Không được, để em xem!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.