MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 347

chị nói chính là ở cùng nhau trên cơ sở được pháp luật công nhận.

Anh bỗng nói ra một lý do tuy rất thực tế nhưng cũng rất ngớ ngẩn:

“Nhưng chứng minh thư của tôi là giả.”

“Không sao, chỉ cần em là thật là được.” “Nhưng tôi cũng là giả.” Anh rời

khỏi vòng tay của chị Đông, nhanh chóng mặc quần áo vào, “bởi vì tôi là
một người đã chết.”

Đây mới là lý do thật sự của anh.
Thu Thu bước ra khỏi cửa hàng hoa, quay đầu hôn người phụ nữ hơn anh

sáu tuổi, có chút lưu luyến gương mặt dường như đã từng thân thuộc này,
nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

Bỗng nhiên, bên tai vang lên một giai điệu quen thuộc.
“Biển đau, dậy sóng hận thù. Trên thế gian này khó thoát được số phận.

Gặp gỡ nhưng không thể lại gần. Hay là anh nên tin đây chính là số phận…”

Thì ra là cửa hàng bán đĩa nhạc bên cạnh đang bật bài “Yêu một đời” của

Lô Quán Diên. Thu Thu làm việc mấy năm ở Quảng Đông cũng đã bập bẹ
được vài câu tiếng Quảng, nên mới hiểu được ý nghĩa lời bài hát.

Anh không rơi một giọt nước mắt nào.
Thu Thu trèo lên xe, lưng đeo cây đàn guitar, không bao giờ quay lại

Quảng Châu nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.