MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 345

“Tốt rồi, em chỉ muốn nói như vậy thôi, không còn chuyện gì khác nữa.”
“Em… không hận anh sao?” “Bây giờ không còn hận nữa.” “Cảm ơn

em.”

Đầu dây bên kia đợi vài giây: “Anh thì sao?
Bây giờ thế nào rồi?”
“Anh… anh bây giờ rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Giọng nói cô ấy có chút nghẹn ngào, “xin lỗi, làm phiền

anh rồi.”

“Nên là anh nói xin lỗi mới phải.” “A Thu, tạm biệt.”
Điện thoại đã ngắt.
Cơ thể Thu Thu cứng đờ một lúc lâu, mới nhẹ nhàng hạ điện thoại xuống,

bắt đầu nhớ lại khuôn mặt người vừa nói chuyện cùng anh.

Anh cuộn chặt nắm đấm rồi lại buông ra, vốn dĩ nắm đấm này là muốn

đánh chính mình.

Đúng vậy, anh nhớ về khuôn mặt ấy.
Đầu năm 2005, sau trận hỏa hoạn ở nhà máy Đông Quản đó, anh mang tro

cốt của A Xuân về Quý Châu, gặp bố mẹ cô ấy. Đó là một miền quê sơn
cước cao hơn mực nước biển hai nghìn mét, chỉ có thể đi bộ mấy tiếng đồng
hồ mới đến được, người dân ở đó trồng ngô trên ruộng bậc thang ở sườn núi.
Bố mẹ A Xuân chưa đến năm mươi tuổi, làm việc vất vả trên núi lâu năm,
đã trông già như người bảy mươi tuổi. Đôi mắt họ gần như đã mù lòa, nhìn
nhầm Thu Thu thành người con trai ruột năm đó rời nhà ra đi, nhưng anh
cũng không hề phủ nhận. Tiền tiết kiệm mấy năm đi làm của Thu Thu chỉ có
hơn 5000 tệ, gần như đều đưa hết cho bố mẹ A Xuân. Anh tiếp tục đóng vai
anh trai của Thu Thu, cùng ăn Tết với họ.

Ăn xong rằm tháng giêng, anh liền tạm biệt quê hương của A Xuân, lại

quay về Quảng Châu làm việc.

Anh không quay về những nhà máy kia, mà đến một cửa hàng hoa ở khu

Thiên Hà, hằng ngày lái xe máy đi giao hoa. Chủ cửa hàng hoa là chị Đông,
là một phụ nữ Quảng Châu, hai mươi chín tuổi, trông hơi giống diễn viên
Matsushima Nanako. Chị Đông mới tốt nghiệp đại học đã lấy một tên lưu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.