MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 55

Điền Việt Tiến tự tát mình một cái bạt tai, ban nãy nếu như cầm lấy tờ báo

mà hung thủ dùng để lót dưới chỗ ngồi, chưa biết chừng còn có thể phát hiện
thêm một số manh mối. Nếu là tờ báo ít gặp, mà là báo chuyên ngành và có
tính chuyên nghiệp thì có thể giúp anh nắm được các quan hệ xã hội của
hung thủ.

Bỗng nhiên, một tay khoác lấy vai của Điền Việt Tiến, anh bật người lên

theo phản xạ có điều kiện, dùng kỹ thuật bắt đè chặt đối phương xuống đất,
liền nghe thấy tiếng gọi thảm thiết đau khổ của cậu bé: “Buông cháu ra!”

Điền Việt Tiến dừng lại mấy giây, nhận ra là tiếng gọi của Thu Thu, mới

từ từ buông cậu ấy ra. “Đủ rồi, tối nay không thể nhìn thấy lại kẻ đó được
nữa.”

Hóa ra, cậu bé đang khuyên ông ấy bỏ vụ này đi, Điền Việt Tiến cảm thấy

xấu hổ vô cùng, như bị tên ác quỷ kia cho một cái bạt tai, thật muốn nhảy
xuống khỏi khán đài.

Anh đau xót ôm lấy đầu của Thu Thu nói: “Xin lỗi, chú quá vô dụng,

cháu mắng chửi chú đi! Đánh mạnh chú vào.”

“Đừng nói như vậy, chú nhất định sẽ bắt được tên ác quỷ đó.” Thu Thu lại

giống như người lớn an ủi Điền Việt Tiến.

Anh lắc đầu với vẻ không ngờ hết được, dường như muốn làm quen lại

cậu bé này: “Cháu là một đứa trẻ tốt.”

“Ối dào, tệ lắm.”
“Tại sao vậy?” Điền Việt Tiến thầm nghĩ: còn có thể tệ hơn việc để tên ác

quỷ chạy thoát mất ngay trước mắt được hay sao?

“Thế còn Tiểu Mạch?”
Cậu bé đột nhiên nhắc một câu, Điền Việt Tiến mới tỉnh dựng người

giống như vừa sờ vào điện vậy - Chết rồi! Mình hoàn toàn quên hẳn cô con
gái!

Sân bóng đã bắt đầu tắt đèn.
Anh run rẩy nhìn dõi sang tận khán đài đối diện đang dần dần chìm vào

một màu tối đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.