MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 70

“Cậu đi đâu vậy hả? Có phải đầu óc cậu có vấn đề không? Chẳng có việc

gì mà cứ chạy lung tung làm gì?”

Đang lúc cô vừa đi vừa mắng mỏ thì cậu bé giơ tay ra hét to: “Đừng qua

đây! Nguy hiểm đấy!”

Cô cúi đấu thì mới thấy ngay phía dưới chân không quá hai bước có một

cái khe rất sâu vắt ngang qua.

Cái khe không rộng lắm, Tiểu Mạch đoán rằng chỉ khoảng một bước dài

là có thể qua được. Nhưng cái đáng sợ là không biết nó sâu bao nhiêu, cũng
chẳng nhìn thấy đáy đâu cả? Trông giống như mở ra một cái khe nứt ở nơi
hoang dã mà không nhìn thấy được tận cùng, chia hai bờ của cái khe thành
hai thế giới.

Thu Thu đứng ở bờ bên kia, khuôn mặt dưới bóng mây rất u uất, thân

hình cao gầy lắc lư trong gió, khẽ nheo mày lộ ra ánh mắt đầy uất ức. “Tại
sao cậu lại bỏ đi?” Tiểu Mạch lớn giọng chất vấn cậu bé qua cái khe, “Cậu
có biết không? Bố tôi đang tìm cậu mệt gần chết đấy!”

“Tôi xin lỗi.”
“Cậu mau theo tôi về ngay!”
Tiểu Mạch giống như cô giáo đang giáo huấn học trò nhưng cậu bé vẫn

đứng bất động, hai người mặt đối mặt cách nhau chỉ bước chân nhưng
không ai dám bước qua cái khe ở giữa.

Cuối cùng, một cơn gió thổi ướt mắt cậu bé và lắc đầu nói: “Tôi không

muốn về.”

“Tại sao?”
“Tôi nghĩ, bố của cậu rất khó có thể bắt được tên hung thủ đã giết mẹ tôi.”
“Không, ông ấy là cảnh sát giỏi nhất, không có kẻ xấu nào mà ông ấy

không bắt được cả! Chắc chắn ông ấy có thể báo thù cho cậu.”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch bênh vực cho bố.
Chàng thiếu niên cười đau khổ nhìn và nói: “Bố cậu là một cảnh sát tốt,

cũng là một người đàn ông tốt, tôi rất cảm ơn ông ấy vì tất cả những gì ông
ấy đã làm cho tôi - nhưng hung thủ không phải là một người bình thường,
hung thủ là một con ác quỷ, cảnh sát không thể bắt được ác quỷ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.