MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 76

Dù cho có phải đợi bao lâu - mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm?

Dù có phải đợi đến lúc chết đi thì tên ác quỷ đó nhất định sẽ bị tóm gọn!

Anh tin rằng đây không phải là ảo giác.
Kỳ nghỉ hè năm 1996, trước khi mùa Xuân tới, Điền Tiểu Mạch nhận

được một bức thư gửi từ miền Tây đến.

Trên phong bì chỉ có tên địa chỉ người nhận, không hề có thông tin gì về

người gửi, trên trang giấy là những nét chữ ngay ngắn.

Tiểu Mạch:
Chào cậu, tôi là Thu Thu đây.
Tôi nghĩ dù cho bây giờ có nói lời xin lỗi, cậu cũng không thể nào tha thứ

cho tôi. Hôm đó tôi ra đi không lời từ biệt, chỉ mong nhanh nhanh về nhà,
nhanh nhanh gặp lại bố tôi, lúc đó ông ấy cũng đang nằm viện. Tôi không
muốn ở lại nhà cậu một cách vô ích, giống như đợi mẹ đi chợ về mua quà
cho vậy, cũng như đợi tin tức về việc bắt được tên hung thủ mà chắc chắn sẽ
mãi mãi không bao giờ tới.

Sau khi về quê, tôi mới nghe bố cậu kể qua điện thoại rằng vì đuổi theo

tôi mà cậu đã bị ngã xuống khe, kết cục là bị gãy chân. Tôi rất xin lỗi! Tôi
cứ nghĩ là cậu sẽ không dám nhảy qua, tôi cũng không ngờ rằng cậu lại chạy
đi tìm tôi. Xin lỗi nhé! Tôi cứ nghĩ trong lòng cậu luôn muốn đuổi tôi đi,
nhìn thấy tôi trốn đi có khi còn rất vui sướng. Là lỗi của tôi vì đã hiểu nhầm
suy nghĩ của cậu và đã đánh giá thấp sự dũng cảm của cậu - tóm lại, tất cả là
lỗi của tôi, chỉ có điều bây giờ tôi không có cách nào bù đắp cho cậu.

Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi! Mặc dù, có thể cậu sẽ không chấp

nhận.

Tôi chỉ viết đến đây thôi, không cần phải hồi âm thư cho tôi nếu cậu

không muốn.

Chúc mừng năm mới!
Tạm biệt! Thu Thu.
Đọc xong bức thư này, những oán hận của Tiểu Mạch đối với cậu bé bỗng

chốc như tan biến. Cô bé còn ngạc nhiên với trình độ ngữ văn của cậu bé rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.