MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 92

Từ sáng sớm đến đêm khuya, từ Baidu, Google đến Yahoo, đều không thể

tìm được bộ phim Đông Đức có tên “Ảo giác” này. Đến nỗi nhập bằng tiếng
Anh và tiếng Đức một cách chính xác cũng không thể tìm ra, hoặc là về cơ
bản không phải là “Ảo giác”, cô nhớ ra mình có một người bạn đang học
thạc sĩ ở Berlin, cô tìm thấy cô ấy trên MSN, câu trả lời là tất cả các tác
phẩm điện ảnh của thời kỳ Đông Đức hiện nay đã bị thất lạc, rất nhiều tác
phẩm kinh điển đều đã bị quên lãng.

“Ảo giác”, có vẻ cũng giống như người cha đã chết dưới sông Hoàng Phố,

cũng đã bị nhấn chìm trong dòng chảy thời gian lạnh lùng.

Hai ngày sau là tới lễ tang của bố rồi.
Bỗng nhiên, trên tài khoản QQ của Tiểu Mạch có tiếng gõ cửa, một cái

tên quen thuộc - Tiền Linh.

Là cô ấy ư? Đã lâu rồi không liên lạc với nhau, người bạn thân nhất thời

học cấp hai, sau đó lại cùng thi đậu vào một trường trung học, sống trong
cùng một căn phòng ở ký túc xá, có thể nói là người bạn thân thiết hơn cả
chị em của Tiểu Mạch. Lần trước hai người gặp nhau, kể một hồi về kinh
nghiệm trên Taobao, kết quả là Tiểu Mạch đã chịu thua, phải nhường danh
hiệu quán quân về mua hàng qua mạng cho Tiền Linh.

“Ra đi!”
Không đến hai giây sau, trên màn hình hiện ra trả lời của Tiền Linh: “Đến

rồi! Thưa quý bà Curie, gần đây thế nào? Đã tìm được bạn trai mới chưa?”

“Bố mình qua đời rồi.”
Trên màn hình yên lặng mấy giây, chắc hẳn Tiền Linh đang rất bất ngờ,

gõ một hàng chữ: “Mình rất tiếc. Chẳng phải ông ấy là cảnh sát sao?”

“Đúng vậy, khi đang làm nhiệm vụ.”
“Tang lễ vẫn chưa tổ chức chứ? Nói cho mình biết thời gian, địa điểm đi,

mình sẽ cố gắng đến dự.”

Năm đó, rất nhiều lần Tiểu Mạch đưa Tiền Linh về nhà chơi mỗi dịp cuối

tuần, ấn tượng của bố cô với Tiền Linh rất tốt hoặc là ông thích tất cả các cô
bé là bạn của con gái mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.