Trăm hoa đua nở, giấy màu phất phơ trong gió sớm, như một đêm
mưa xuân hạ hồng vũ.
Trong ngự hoa viên muôn hồng ngàn sắc, là trời xuân của riêng nàng.
Lòng nàng không rõ là vui hay sợ, ngửa đầu nhìn muôn ngàn sắc hoa,
quên cả đi.
Phía sau có tiếng bước chân, nàng mỉm cười quay đầu lại: “Đa tạ Nhạc
tướng quân.”
Không phải Nhạc Lỗi.
Nụ cười của nàng cứng đờ, thần sắc vui vẻ của người đi tới cũng như
hóa đá.
Cung Khanh vội vàng thi lễ.
“Tại sao đa tạ Nhạc Lỗi, chẳng lẽ không thể là ta giúp nàng sao?” Mộ
Thẩm Hoằng đi tới trước mặt nàng, lời nói lộ rõ sự ghen tức.
Nàng rất muốn cười, có lẽ là do chưa sáng rõ, hắn có phần chểnh
mảng thân phận. Áp lực hoàng gia bị hắn xua tan, nàng thoải mái đứng lên,
tâm tình khoái trá hân hoan, tất nhiên, vì sự giúp đỡ này quyết định bỏ qua
mấy lần phi lễ của hắn.
“Bởi vì giấy màu treo tương đối cao… ” nàng cười mỉm nói nửa
chừng, ngụ ý là, Thái tử điện hạ ngài có võ nghệ cao cường sao? Nhạc
tướng quân người ta là cao thủ đấy.
Mộ Thẩm Hoằng nhíu mày, bất ngờ cầm một bông hoa giấy trong giỏ
nàng xách, đạp thân cây lên đỉnh. Động tác lưu loát, vô cùng đẹp mắt.
Cung Khanh không khỏi ngây người, nghĩ lại cũng phải, hắn thân là
Thái tử, tất nhiên phải văn võ kiêm tu, biết võ công cũng không có gì lạ.