MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 366

mát, cao quý nhã nhặn. Chưa từng có ai được thấy hắn lúng túng hay bị
người trêu chọc, giờ bắt gặp cảnh tượng hiếm hoi, thật là mở rộng tầm mắt.

Cung Khanh ôm mối hờn giận tích tụ suốt nửa năm, giờ đang cháy

hừng hực, cuối cùng cũng chờ được giây phút này, lòng thầm nhủ, đắc ý
không, hôm nay không bắt ngươi làm thơ cả đêm sao giải tỏa được nỗi hận
trong lòng ta.

Mộ Thẩm Hoằng lại làm thêm năm bài thơ, Cung Khanh vẫn không

bỏ quạt.

Mọi người cười đến rung bàn rung ghế, sắc mặt Thái tử điện hạ càng

lúc càng đáng yêu.

Thái tử không ngừng cố gắng, tân nương vẫn không rung động mảy

may.

Mọi người cười vì nhìn ra là tân nương cố ý muốn làm khó Thái tử

điện hạ. Không ngờ Thái tử cũng có lúc chật vật thế này, haizzz haizzz,
Thái tử điện hạ như tiên nhân kia ơi, xem ra tối nay tân nương có ý định bắt
ngài dốc hết túi thơ.

Sau mười bài thơ, Mộ Thẩm Hoằng bắt đầu nóng lòng, làm thơ không

phải chuyện khó với hắn, nhưng xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, làm
thơ làm chi chứ, lên giường rồi làm có được không.

Vì vậy, Thái tử điện hạ hắng giọng, chậm rãi ngâm:

“Động phòng ánh nến chập chờn

Giai nhân che mặt không rung động lòng

Nguyên Tiêu người giải đố đèn

Trừ tà nào đã trêu cùng minh châu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.