NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG - Trang 118

" Trong lòng em hiểu rõ" Bạch Tề Tinh duỗi tay nắm lấy lá của cái cây

đứng bên canh kéo xuống, cũng không đem lời của anh trai mình nói để
trong lòng, lại nghĩ tới Việt Khê, nhịn không được nói: " Vốn dĩ còn muốn
hỏi Việt Khê xem khi cô ấy vẽ bùa có thể xem được một chút hay không,
nhưng đáng tiếc là lại bị cô ấy từ chối rồi."

Bạch Kỳ Thạch:"....."

" Em có bị điên không?" Hắn nhịn không được hỏi.

Bạch Tề Tinh: " Làm gì lại mắng em?" Trong lòng buồn bực.

Bạch Kỳ Thạch thật sự hít thật sâu một cái, để tránh cho bản thân

mình bị chính em của mình làm cho tức chết, nói: " Vẽ bùa cần phải tĩnh
tâm, một chút quấy rầy đều không thể nào chịu được, linh khí đều ngưng tụ
ở ở đầu mũi, khi đó cũng là lúc yếu nhất của tu sĩ. Em mới gặp người ta lần
đầu tiên, liền đưa ra yêu cầu như vậy, ai cho em mặt mũi chứ? Lập tức đi
xin lỗi người ta cho anh, bằng không em cũng đừng hòng quay về nhà."

Nói xong, hắn ngay lập tức cắt điện thoại, Bạch Tề Tinh cầm di động

nưửa ngày không hồi phục lại tinh thần.

"Dữ quá đi" Hắn nhỏ giọng nói thầm.

Bên trong bệnh viện Tô Văn đã tỉnh, trên tay đang truyền dịch, đang

ngồi trên giường ngẩng người, ánh mắt trống rỗng biết rõ nhìn nơi đâu.

Bộ dạng của cô ấy cũng coi như thanh tú, tục ngữ nói một trắng che ba

xấu (* ý ở đây là chị này chỉ được cái trắng nên che đi đi mấy cái xấu của
chị ý ak), cô ấy có một làn da trắng mịn, giá trị nhan sắc cũng cao hơn bảy
phần. Đáng tiếc, hiện tại thần sắc cô nhợt nhạt, cánh tay lộ ra bên ngoài bị
vảy đen che kín toàn bộ, Việt Khê chú ý thấy vảy đen thế mà đã lan tới cổ
của cô ấy rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.