NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG - Trang 120

cả mặt. Chờ đến một ngày nào đó, cô liền người không ra người quỷ không
ra quỷ. Tôi tin tưởng, cô cũng không muốn việc này đi đến mức đó đi."

Ánh mắt nhịn không được nhìn trên cánh tay, đồng từ Tô Văn co rút

lại, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, cô liền cảm thấy sợ hãi không thôi.

" Chuyện này không liên quan đến tôi" Tô Văn nhịn không được khóc

lớn lên, vừa khóc sướt mướt vừa đem mọi chuyện nói ra.

Khoảng thời gian trước công ty của họ tổ chức đi du lịch, chuyện tốt

như vậy, bọn họ khó có được thời gian nghỉ ngơi, hiện tại còn có thể đi du
lịch miễn phí, ai sẽ không vui vẻ chứ? Lúc ấy Tô Văn vui vẻ sung sướng
chuẩn bị từ lâu, lại không nghĩ rằng, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện đến
vậy.

" Nơi chúng tôi đến là thành phố Y, ở đó có một ngôi làng miêu,

phong cảnh rất đẹp, còn có thể leo núi..."

Con người ở trong làng miêu rất tốt, phong tục tập quán ở đây cũng rất

đơn giản, không khí rất trong lành. Ở gần đó có một ngọn núi có tên " Long
long ẩn sơn", ngọn núi này rất cao, còn ít cây cối. Các đồng nghiệp của tôi
leo lên đó, sau đó họ nhìn thấy một con rắn trên núi.

"Lúc đó con rắn ấy nằm trong một cái hố sâu, cơ thể nó không to, trên

đầu nhỏ còn có hai cái sừng nhỏ." Trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, thanh âm
Tô Văn run rẩy tiếp tục nói: " Nó nằm yên ở đó, đầu to thân nhỏ, mấy đồng
nghiệp đó của tôi nói có khả năng con rắn này có độc, đề nghị chúng tôi
đập chết nó để nó không đi ra bên ngoài làm hại con người."

Nghe thế, Bạch Tề Tinh nhịn không được hít vào một hơi, nói: "Cho

nên các người liền đánh chết nó?"

Tô văn hơi cúi đầu xuống gật gật, âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói: "

Bọn họ dùng đá ném chết nó, lúc ấy lại không biết vì sao nó không chạy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.