NĂM EM GẶP ANH - Trang 53

Cuối cùng thì anh cũng rời khỏi xe để bắt đầu những hành động la hét/

rung chuông cửa/ đập rầm rầm, nhưng không có hồi đáp gì từ phía ngôi nhà.
Anh bóp còi vài lần. Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi không nhà hàng xóm nào
nói anh giữ yên lặng; có lẽ họ đang ngủ và không nghe thấy. Có lẽ họ sợ, có
lẽ họ đang quan sát anh như tôi đang làm, mặc dù tôi không nghĩ vậy. Nhà
Murphy đi ngủ sớm, nhà Malone có vẻ không bao giờ bị anh làm phiền và
nhà Lennon bên cạnh tôi thì lại rất nhút nhát - tôi nghĩ họ sợ phải đương đầu
với anh. Chỉ có bác sĩ Jameson và tôi là những người có vẻ bị anh làm
phiền. Ngôi nhà của anh hoàn toàn yên lặng và bây giờ tôi mới chú ý là xe
cô vợ không đậu trên đường như thường lệ. Rèm cửa không được kéo lên ở
bất cứ cửa sổ nào. Ngôi nhà trống rỗng.

Anh biến mất loanh quanh phía sau ngôi nhà và rồi tôi nghe thấy tiếng nói

trước khi có thể thấy người. Anh xuất hiện trở lại kéo theo một cái bàn gỗ
sáu chỗ ngồi băng qua bãi cỏ. Những chân bàn tàn phá bãi cỏ, đào lên những
cái lỗ, in dấu những rãnh sâu như thể anh đang cày ruộng. Anh nhấc cái bàn
ra khỏi bãi cỏ và đặt lên nền bê tông. Chiếc bàn gỗ bị kéo lê băng qua nền
đất, băng qua lối đi vào nhà phía sau chiếc xe hơi, rít lên một âm thanh dễ sợ
kéo dài gần một phút. Tiếng rít sáu mươi giây và tôi thấy đèn nhà Murphy
sáng lên chiếu xuống con đường. Khi đã kéo cái bàn gỗ lên bãi cỏ ở vườn
trước, anh lại biến mất vào vườn sau và phải mất ba chuyến để đem ra sáu
cái ghế cùng bộ. Chuyến cuối cùng anh quay ra với một cái dù chống nắng
và vất vả tìm cách đặt nó vào cái lỗ chính giữa. Rồi anh phóng nó ngang qua
khu vườn với nỗi thất vọng và khi bay xuyên qua không trung, nó bung ra
như một cái dù lượn, bay lên rồi hạ cánh, mở rộng trong một cái cây. Thở
hổn hển, anh lấy từ trong chiếc xe jeep ra một túi hàng. Tôi nhận ra cái túi
đó từ một cửa hàng rượu địa phương. Anh trút hết đồ trong túi ra, xếp những
cái hộp thành hàng trên bàn rồi ngồi xuống. Anh đặt ngửa đôi ủng lên cái
bàn gỗ, tự nhiên như đang ở trong nhà, và ngồi với tư thế vô cùng thoải mái.
Anh đã ám ảnh đầu óc tôi bằng tiếng nói của mình và bây giờ anh là một thứ
chướng tai gai mắt ngay phía trước nhà tôi.

Tôi quan sát anh một lúc nhưng rốt cuộc lại mất hứng vì anh chẳng làm gì

khác hơn là uống rượu và thổi những vòng khói thuốc vào bầu trời đêm tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.