Lập tức đên hôm ấy, truyền sai đốt đèn mỡ phụng, giải chiếu vẩy rồng, cho làm lễ thành thân.
Hôm sau các tiên đến ăn mừng, kẻ cưỡi li vàng (tự rồng mà không sừng), người cưỡi câu đỏ (loài rồng) đến hội. Bà tiên mở tiệc trên gác
Giao quang, nào là rèm ngọc trướng điều, nào là đệm hoa ghế bạc. Các tiên ngồi riêng một bên tả, còn mé hữu Từ Thức ngồi.
Trong khi ăn yến, đủ thứ sơn hào hải vị, chả phụng nem công, thơm tho ngào ngạt, toàn những vị dưới trần không có bao giờ. Lại có
đàn sáo bát âm rất là vui vẻ.
Chiều tối tiệc tàn, các tiên đâu về đấy. Từ Thức ở lại đấy được một năm, có ý nhớ nhà, nhân một khi thong thả bảo với nàng Giáng
Hương rằng:
- Tôi vốn đi chơi, xa xôi đã lâu, khó đè nén được bụng trần, lại tưởng nhớ đến quê cũ, xin cho tôi hãy về thăm nhà một chút.
Giáng Hương có ý ngần ngừ, không nỡ li biệt.
Từ Thức lại nói rằng:
- Thiếp không dám vị tình vợ chồng mà ngăn trở bụng quân tử; chỉ vì cõi trần bé nhỏ, ngày tháng ít ỏi, nếu có về chăng nữa, chỉ sợ cây
cối cửa nhà không được còn như trước nữa đâu.
Nàng ấy mới nói với phu nhân. Phu nhân than rằng:
- Không ngờ gã ấy còn vướng víu trong đám bụi hồng, làm chi mà phải ngậm ngùi như thế?
Phu nhân mới cho một cỗ xe cẩm vân, sai người lên xe ấy mà về. Giáng Hương cũng viết một phong thư buộc kỹ đưa cho, dặn về nhà
hãy mở ra mà xem.
Từ Thức cáo biệt, ngồi lên xe, đi vừa chớp mắt đã đến nhà. Về đến nơi thì phong cảnh đã khác xưa, nhân dân thành quách, không còn
gì là giống khi trước, chỉ còn hai bên khe núi thì vẫn còn nguyên.
Từ Thức đem họ tên mình, hỏi thăm các cụ già trong làng, thì có một người nói rằng:
- Tôi từ lúc còn nhỏ, có nghe cụ tổ ba đời nhà tôi cũng tên họ như thế, sa vào hang núi đã hơn 80 năm nay rồi.
Từ Thức buồn rầu lắm, muốn lại ngồi xe đi lên, thì xe đã hóa thành chim loan bay đi mất rồi. Mở bức thư ra xem, thì có câu rằng: “Trong
mây k ết bạn loan hoàng, duyên xưa đã hết; trên bể tìm người tiên tử, hội k hác k hôn cầu.” Mới biết là lời li biệt. Về sau, Từ Thức mặc áo
khinh cừu, đội cái nón nhỏ, vào núi Hoàng Sơn ở huyện Nông Cống (Thanh Hóa), không biết lên tiên hay đi mất.