39. Phù Đổng Thiên Vương
Về đời vua Hùng thứ sáu. Thiên hạ thái bình, dân gian giàu có; vua không triều cống với nhà Ân bên Tàu. Vua nhà Ân thấy vậy, giả
tiếng đi tuần thú, muốn đem quân sang cướp nước Nam.
Vua Hùng Vương lo sợ, vời quần thần vào hỏi mẹo đánh giữ, có người phương sĩ thưa rằng:
- Bệ hạ nên kêu với Long quân, thì ngài sai thiên tướng xuống giúp mới xong.
Vua nghe lời, lập đàn làm chay, cùng cấp ba ngày cầu khấn. Bỗng đâu trời nổi cơn giông, sấm sét ầm ầm, mưa như trút nước. Rồi có một
ông cụ già, cao lớn 9 thước, mặt mũi to lớn, đầu bạc râu trắng, ngồi ở ngã ba đường cái, vừa cười vừa nói, ngợi hát mua mênh.
Ai trông thấy cũng cho làm lạ, mới vào tâu vua. Vua thân hành ra mời cụ ấy đến chỗ đàn làm chay, dâng cơm rượu thiết đãi. Ông cụ ấy
không ăn uống và cũng không nói năng câu gì.
Vua hỏi rằng:
- Sắp có giặc Bắc xâm phạm nước Nam, được thua thế nào xin cụ bảo cho.
Ông cụ lâu mãi mới nói rằng:
- Sau ba năm nữa, giặc Bắc tất kéo đến đây. Nhà vua nên tìm khắp cả thiên hạ, mà cầu lấy người kỳ tài, phá được giặc, thì nên chia đất
phong tước cho người ta, truyền mãi vô cùng. Nếu được người giỏi phá giặc không khó gì nữa.
Nói đoạn, bay vụt lên trời biến mất.
Vua lấy làm lạ, mới tuân lời ấy, sai sứ đi khắp trong nước cầu người tài. Bấy giờ ở làng Phù Đổng, huyện Võ Ninh (bây giờ là Võ Giàng)
có một ông nhà giàu, ngoại 60 tuổi, chỉ sinh được một người con giai, lên ba tuổi chưa biết nói, mà chỉ nằm ngửa, không ngồi đứng lên
được. Khi sứ giả đi cầu người tài, đến làng ấy, người mẹ cười mà nói bỡn con rằng:
- Đẻ được một chút con giai, chỉ biết ăn uống, ngồi đứng không được, thì đánh thế nào được giặc, để mà lĩnh thưởng của vua, đền công
sinh dưỡng cho cha mẹ.
Người con nghe vậy, bỗng nhiên biết nói, bảo mẹ gọi sứ giả lại đây. Mẹ lấy làm lạ lùng, bảo với người láng giềng. Người láng giềng
thấy lạ truyện, xui người nhà thử gọi sứ giả xem ra làm sao.
Khi sứ giả đến, trông thấy người còn bé, hỏi rằng:
- Tiểu nhi kia, gọi ta đến làm gì?
Tiểu nhi ngồi ngay dậy, bảo với sứ giả rằng: