NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 283

“Trùng hợp thì sao?”.

***

Tô Tiểu Đường đứng bên ngoài phòng bệnh đang bị một đám người

bao vây, từ xa xa nhìn vào bên trong, thật may vóc dáng của cô không tính
là thấp, nhón mũi chân, miễn cưỡng có thể xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy
tình hình bên trong phòng bệnh.

Áo blouse trắng đi tới đi lui, đứng cạnh giường bệnh là Phương Trạch

Minh và Phương Cảnh Xán, trên giường bệnh, Phương Cảnh Thâm lẳng
lặng mà ngồi dựa vào thành giường, ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh đối
diện chiếu thẳng lên đuôi lông mày lạnh nhạt của anh, vẻ mặt của anh rất
bình tĩnh mà phối hợp với các bước kiểm tra của bác sĩ, sắc mặt hơi có chút
tái nhợt, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ lắm, hai mắt vốn luôn nhắm
chặt cũng đã khôi phục ánh sáng tràn đầy màu sắc của ngày xưa.

Không biết anh đã nói gì đó với Phương Cảnh Xán ở bên cạnh,

Phương Cảnh Xán lập tức giậm chân, khuôn miệng đóng đóng mở mở rất
nhanh, có lẽ là cãi nhau với anh, Phương Cảnh Thâm cong môi cười dáng
vẻ có chút bất đắc dĩ, vẻ mặt giống như vừa trải qua một đời người vậy,
Phương Cảnh Xán nhìn thấy sắc mặt của anh thì đột nhiên ngậm miệng lại,
nghiêng mặt hai tay ôm ngực không kiên nhẫn mà nói câu gì đó…

Tô Tiểu Đường vẫn đứng ngay tại chỗ ngơ ngác nhìn, quan sát từng cử

chỉ hành động, từng biểu cảm của anh…

Phương Cảnh Thâm thật sự đã trở lại…

Tảng đá to lớn lúc nào cũng bị đè nén ở trong lòng rốt cuộc ầm ầm rơi

xuống, khi nhìn thấy anh bình yên vô sự thì sự tự trách, áy náy, lo lắng
cùng sốt ruột lúc nào cũng tra tấn cô đột nhiên biến mất như tuyết tan, hô
hấp cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.