NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 350

Bà ngoại kích động mà lôi kéo tay anh: “Cháu hiểu được thì tốt rồi!

Thật sự không phải bà ngoại có thành kiến với cháu…”.

Phương Cảnh Thâm không tức giận, mà còn nói thật: “Bà ngoại, mọi

chuyện không hề có tuyệt đối, cũng không phải vợ chồng môn đăng hộ đối
là có thể đi đến cuối cùng. Cháu có thể đảm bảo, cháu không phải nhất thời
cao hứng, trong lúc đó cháu và Tiểu Đường đã trải qua rất nhiều chuyện,
khi cháu bất lực nhất cô ấy không rời bỏ cháu mà còn ở lại bên cạnh cháu.
Cháu chắc chắn cô ấy chính là người bạn đời mà cháu muốn lấy. Bà cũng
không cần phải lo lắng gia đình của cháu sẽ khiến Tiểu Đường chịu uất ức,
cháu có thể khẳng định với bà, người nhà cháu đều rất thích Tiểu Đường,
nếu không phải như vậy, cháu cũng sẽ không mạo muội mà tìm tới cửa để
nói với bà những lời này, cháu đã giải quyết tất cả những nỗi lo về sau, rồi
mới dám xin bà hãy yên tâm giao Tiểu Đường cho cháu. Hơn nữa bà ngoại,
bà thật sự đã lo lắng quá nhiều rồi, cháu và Tiểu Đường chưa hẳn không
môn đăng hộ đối, tuy rằng gia thế nhà cháu quả thật xem như không tệ,
nhưng cháu chỉ là một bác sĩ rất bình thường, cũng không tham gia vào
chuyện làm ăn trong gia đình, công việc, sinh hoạt, điều kiện sống thường
ngày đều rất đơn giản”.

Tảng đá lớn trong lòng bà ngoại rơi xuống, vỗ vỗ tay anh: “Cháu

ngoan, cháu đã nói như vậy, bà ngoại cũng yên lòng rồi…”.

Lúc này, tiếng ồn ào ở bên ngoài căn phòng cắt ngang cuộc nói chuyện

của hai người.

“Xảy ra chuyện gì? Để bà đi xem!” Bà ngoại vội vàng đứng dậy.

Phương Cảnh Thâm đỡ bà ngoại đi ra ngoài, sau đó lập tức nhìn thấy

cậu của Tiểu Đường khuôn mặt đỏ gấc, đang gân cổ cãi ồm ồm mà giơ
xẻng lên, mợ và chị dâu ở bên cạnh vừa lôi kéo ông vừa khuyên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.