NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 67

Nhìn cô vì mình mà bôn ba đi đi về về, chăm sóc mình từng li từng tí,

anh phát hiện cuộc sống làm cún dường như cũng không kinh khủng và khó
khăn như anh vẫn nghĩ.

Anh nhớ lại lúc trước khi nghe câu thú nhận của cô thì thấy rất quái

đản và buồn cười : “Cho dù anh biến thành một con cún tôi cũng thích anh
như thế”.

Xem ra bây giờ, những lời này không buồn cười chút nào.

[Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Hơn nữa,

ngộ nhỡ cả đời tôi đều như vậy, cô định để cho tôi ở một căn nhà bé tẹo
như vậy à?] Phương Cảnh Thâm nói.

Cả đời đều như vậy? Ở chỗ này?

Nghe lời này trong lòng Tô Tiểu Đường đầu tiên là khó chịu, sau đó là

kích động, cuối cùng lại trở thành thất vọng, ngập ngừng yếu ớt nói: “Vạn
nhất anh cả đời đều như vậy, anh cũng không thể ở chỗ của tôi mãi…”.

Phương Cảnh Thâm giương mắt nhìn cô: [Cô muốn vứt bỏ tôi?].

Tô Tiểu Đường hoảng sợ trừng lớn hai mắt, vội vàng giải thích không

ngừng: “Sao có thể! Ý của tôi là, cho dù thân thể của anh là Thịt Viên,
nhưng linh hồn của anh dù sao vẫn là Phương Cảnh Thâm, nếu vẫn không
thể hồi phục, anh không trở về nhà sao?”.

[Về nhà?] Phương Cảnh Thâm trầm mặc một lúc [Tôi thà rằng bọn họ

vẫn xem tôi như người sống đời sống thực vật].

Tâm trạng của Tô Tiểu Đường rất nặng nề, bóp chặt nắm tay, nửa ngày

không nói gì, cuối cùng nhìn anh với ánh mắt kiên quyết: “Tôi biết rồi, anh
yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh, tôi sẽ chịu trách nhiệm với
anh, tôi sẽ cố gắng làm việc để cho anh một cuộc sống tốt nhất”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.