NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1072

giấc ngủ, anh liền ôm cô vào trong ngực, tìm một tư thế thoải mái, cũng
nhắm mắt lại, cùng cô một chỗ ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng ấm áp chiếu vào, theo thói quen Tô

Song Song muốn duỗi cái lưng mệt mỏi, nhưng vừa mới động đậy, lại cảm
thấy mình giống như bị vật gì đó giam cấm vậy, làm thế nào cũng không
nhúc nhích được.

Tô Song Song cau mày, cô vẫn tưởng rằng mình bị chăn mền quấn lấy,

mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, lọt vào trong ánh mắt của cô chính là
chiếc chăn tuyết trắng.

Chiếc chăn màu trắng bị ánh mặt trời chiếu vào có chút chói mắt. Tô

Song Song nhíu chặt đầu lông mày sâu hơn. Cô nhớ rõ chăn mền của mình
màu trắng nõn, màu trắng nõn kia mà!

Suy nghĩ của cô trở nên trì trệ: chiếc chăn trắng tuyết này từ đâu mà ra

nhỉ? Chẳng lẽ cô nửa đêm cô đã đoạt mất chăn của Tần Mặc, nhưng mà
chẳng phải chăn của Tần Mặc chính là màu đen hay sao!

Cô có cảm giác mình tựa như vẫn còn chưa có tỉnh ngủ, vẫn còn đang

nằm mơ, muốn vươn tay ra xoa xoa đôi mắt một lúc. Nhưng mà vừa mới
động đậy, cánh tay rõ ràng không sao nhúc nhích được, hơn nữa lại thấy
không có cảm giác gì hết.

Lúc này Tô Song Song bắt đầu trở nên nóng nảy, ra sức giãy giụa. Vừa

quay đầu lại, vừa vặn trông thấy cái cằm của Tần Mặc, cô sửng sốt mất một
giây, một giây sau không hề nghĩ ngợ, cô liền húc đầu một cái, húc luôn
vào trên cằm của Tần Mặc.

Tần Mặc bị đụng vào kêu lên một tiếng đau đớn, cũng tỉnh giấc luôn. Rất

nhanh, anh cúi đầu xuống nhìn thấy Tô Song Song không thành thật đang ở
trong ngực anh, trong ánh mắt vừa rời đi kia vẫn còn mang theo một chút
tức giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.