không thể nào co lại được. Cô muốn cười lên một chút nhưng lại không sao
cười nổi.
Tô Song Song vừa mới vùng vẫy mấy cái, nhưng Tần Mặc vẫn không
chịu nhấc chiếc eo của mình lên. Cô rõ ràng là đã thẹn quá hoá giận rồi !
"Không phải em chỉ ôm anh ngủ một đêm thôi sao? Anh là người đàn
ông đại lượng, lại không lỗ lã gì, em cũng đã không nói cái gì rồi, anh còn
muốn nói thêm gì nữa. Cùng lắm thì em để cho anh ôm lại là được chứ gì!"
Tô Song Song nói xong còn rất tự giác hào sảng, hếch bộ ngực nhỏ của
mình lên. Tô Song Song vừa mới ưỡn ngực lên một cái, vừa vặn cọ ngay
vào trước ngực của Tần Mặc, động tác này thật sự có chút làm cho người ta
phải nghi ngờ rằng cô đang khiêu khích.
Sau khi ngực của hai người được tiếp xúc thân mật một cái, Tô Song
Song có chút ngượng ngùng xấu hổ, diễ
ღn。đàn。lê。qღuý。đôn khuôn mặt
nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, không dám nhìn Tần Mặc nữa, vừa giật giật
tay trái bị đè nặng ra. Lúc này Tần Mặc mới chịu nhấc cái eo của mình lên,
cô thuận lợi rút được cái tay của mình ra.
Cánh tay trái của Tô Song Song vừa đạt được tự do, cô lập tức ngồi dậy.
Cô muốn xuống giường, tìm một chỗ nào đó để tỉnh táo lại một chút thì
Tần Mặc cũng đã ngồi dậy theo. Đang lúc Tô Song Song muốn xuống
giường, trong nháy mắt anh liền ôm cô vào trong lòng.
Cằm của anh chống ở đỉnh đầu của Tô Song Song, nhẹ nhàng giật giật,
trong mắt lại lộ ra có vẻ gì đó như không được thoải mái. Vị trí này Tần
Dật Hiên đã từng chạm qua."Anh làm... Làm gì vậy?" Trái tim nhỏ của Tô
Song Song đập thình thịch, vừa nuốt nước miếng vừa nín thở hỏi lại Tần
Mặc một câu.
"Em đã nói em sẽ ôm lại anh, anh không thích bị người khác thiếu nợ."
Tần Mặc lạnh lùng mở miệng nói, ngữ điệu như không có chuyện gì xảy ra.