bọn họ, không thể gây sự, nên kìm nén bực bội uống ngụm rượu này
xuống, coi như tạm thời không tìm Tần Dật Hiên gây phiền phức nữa.
Tâm tình Tần Dật Hiên vốn không tốt, bị Bạch Tiêu cho một kích như
vậy, tâm tình càng thêm tệ hết biết rồi, hơi ngẩng đầu uống rượu rồi, coi
như cho Tô Song Song mặt mũi, cùng với Bạch Tiêu hai người tạm thời
hòa bình với nhau.
Thật ra thì mơ hồ nhất là Tô Song Song, cô nhớ cô còn đang suy nghĩ,
sao khi hồi hồn lại, tất cả mọi người đang nâng ly uống rượu đây?
Tô Song Song cúi đầu nhìn rượu trái cây trong ly của mình, suy nghĩ một
chút, uống một hơi cạn sạch, sau đó giơ ly lên, cuối cùng nói một câu
“Tốt!” Coi như tìm cho mình một bậc thềm.
Ở đây thoải mái nhất chính là Tô Mộ rồi, cô và người trong này không
có dính líu gì,v ừa nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của Tô Song Song,
không nhịn được che miệng cười khanh khách.
Nụ cười này của cô, Bạch Tiêu chú ý đến cô, nhớ tới lúc trước cô làm
chuyện không có suy nghĩ, lườm cô một cái, Tô Mộ lập tức tim lặng, ngoan
ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Lúc này hay rồi, chỗ này có một người duy nhất linh hoạt một chút, vào
lúc này cũng bị bóp chết, cả bữa tiệc gia đình, từng người một tất cả đều có
tâm tư của riêng mình, coi như ăn không có vị gì rồi.
Khi kính xong một ly rượu cuối cùng, Tô Song Song coi như thở phào
nhẹ nhõm, sớm biết tiệc mừng ăn thành dạng này, còn không bằng không
ăn, khiến cho trong lòng mọi người đều không quá thoải mái.
Tần Dật Hiên coi như là người không được hoan nghênh nhất ở đây, là
người rời đi đầu tiên, anh đi đầu tiên, trước khi đi vốn định nói hai câu với