NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1589

vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy Tần Mặc đang đứng cách nơi đó không
xa.

Tô Song Song chớp chớp mắt mấy cái, lập tức cảm thấy nhất định là ông

trời đã có ác ý đối với cô rất sâu sắc. Nếu không, tại sao chỉ cần cô vừa mới
ở cùng một chỗ với Tần Dật Hiên, chỉ cần thoáng có sự tiếp xúc thân mật
với Tần Dật Hiên một chút thôi, thì nhất định cô sẽ nhìn thấy Tần Mặc.

Những chuyện như thế này, đương nhiên đã làm cho tự bản thân cô xuất

hiện một cảm giác, liệu có phải là mình đã nảy sinh tư tưởng ngoài luồng
rồi hay không?! Tô Song Song cảm thấy rất căm phẫn và uất ức, chợt
thoáng có ý nghĩ muốn ngồi phịch luôn xuống dưới mặt đất, cam chịu mọi
chuyện xảy đến.

Tần Dật Hiên cũng hơi sửng sốt một chút. Anh đảo mắt nghĩ nghĩ, sau đó

lập tức liền trở lại bình thường. Anh chỉ đứng yên ở bên cạnh Tô Song
Song, cũng không đưa tay ra đỡ cô, chuyện này anh nắm giữ cực kỳ tốt.

Tần Mặc cũng không có biểu lộ cảm xúc gì khác, cũng không thể nhìn ra

có phải là anh đang tức giận hay không. Anh cứ bước từng bước một đi tới
gần, tiến đến bên cạnh Tô Song Song, rất tự nhiên vươn tay ra ôm ngang
người cô.

Tuy rằng Tô Song Song đang ngồi ở đó cam chịu, nhưng mà thân thể cô

lại rất thành thực, rất tự giác vươn tay ra ôm lấy cổ Tần Mặc, cúi đầu làm
dáng vẻ của một người đã làm chuyện gì sai lầm.

Tần Dật Hiên liêc nhìn Tần Mặc, giải thích một câu có chút yếu ớt: "Đầu

gối trái cô ấy bị thương, người nọ tôi đã..."

"Tôi đã biết rõ mọi chuyện rồi..." Tần Mặc lạnh lùng nói ra mấy chữ,

trực tiếp ôm lấy Tô Song Song, xoay người, chân bước đi hướng về phía
bệnh viện, tựa như không muốn cho Tần Dật Hiên nhìn thấy ngay cả bóng
lưng của Tô Song Song.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.