Tần Mặc đi tới, định len lén liếc mắt nhìn xem Tô Song Song đang làm
gì, nhưng khi nhìn thấy Tô Song Song, anh cảm thấy bản thân lúc này đã
không thể dời mắt khỏi cô được nữa.
Một đôi tai mèo màu đen lông xù đang vểnh lên ở trên đầu Tô Song
Song, trên người cô mặc chiếc áo ngực nhỏ màu đen, cảnh tượng như ẩn
như hiện, đẹp đến mê người.
Phía dưới là chiếc quần nhỏ màu đen mỏng manh bó sát người, lớp vải
quần mỏng manh đó chỉ vừa đến bắp đùi, sau lưng là một chiếc đuôi mèo
với lớp lông xù mượt mà. Cái đuôi mèo cứ lắc lư lắc lư theo động tác của
Tô Song Song, cảnh tượng nhìn thật dễ thương và hấp dẫn đến bất ngờ.
Bắp đùi trắng như tuyết cùng với chiếc quần mỏng màu đen tạo thành hai
màu sắc sáng tối đối lập nhau. Hai bắp chân nhỏ đang nhún nhảy qua lại
theo điệu nhạc mà Tô Song Song đang ngâm nga, nhìn cực kỳ linh hoạt.
Tần Mặc nhìn thấy hình ảnh trước mắt, chỉ cảm thấy cổ họng của mình
căng thẳng, tất cả sự tự chủ của anh ở trước mặt bà xã mến yêu của mình,
lúc này đều hóa thành hư không.
Tần Mặc sải bước đi hướng về phía Tô Song Song. Tô Song Song đang
nhìn chằm chằm vào thời gian của lò nướng, đột nhiên nghe thấy tiếng
bước chân, bị dọa cho sợ liền chợt quay đầu lại. Khi nhìn thấy Tần Mặc, cô
lập tức ý thức được ngay thứ mình đang mặc, chính là loại đồ chơi gì. Tô
Song Song liền bị dọa cho sợ, lập tức bỏ chạy về hướng phòng thay quần
áo.
Tần Mặc đưa tay ra túm lấy cánh tay của Tô Song Song kéo lại. Anh ôm
cô vào trong ngực mình, trực tiếp đưa tới vách tường phía đông, vây Tô
Song Song lại ở giữa chính mình và vách tường.
"Song Song..." Tần Mặc hơi cúi đầu, tựa trán của mình lên trán của Tô
Song Song, môi mỏng như có như không đụng chạm vào cái mũi nhỏ xinh