NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1844

Tô Song Song nghe thấy ông nội Tần nói như vậy, trong lòng cảm thấy

rất khó chịu. Nhưng mà trong lúc nhất thời cũng không có cách nào để hòa
giải sự ngăn cách giữa ông nội và Tần Mặc.

Cô chỉ có thể vượt qua Tần Mặc, nói một câu với ông nội Tần, nghe đầy

vẻ thoải mái: "Ông nội, tiểu Na cũng là người thân của cháu, chỉ có điều
đứa nhỏ này cũng không thể nào cứ thế này mãi như vậy..."

Đứng ở dưới lầu Tần Mặc đã đứng dậy, anh nhìn về phía Tô Song Song

đang ở xa xa. Tô Song Song nói xong liền thở dài, còn định nói điều gì nữa.
Nhưng đột nhiên cô có cảm giác có một ánh mắt đang chăm chú nhìn về
mình. Tô Song Song cảm nhận được ánh mắt của Tần Mặc, thu lại lời định
nói, cúi đầu xuống, nhìn về phía Tần Mặc.

"Về nhà thôi!." Tần Mặc trực tiếp nói ra hai chữ lạnh như băng, làm cho

ông nội Tần vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại tiếp tục nổi cơn tức
giận. Ông cụ chợt dậm mạnh cây quải trượng một cái xuống sàn nhà, cố đè
ép tiếng quát trong cổ họng: "Mày đúng là thằng cháu bất hiếu, mày ở lại
nơi này cùng với ông một chút mà lập tức thấy khó chịu như vậy hay sao?"

Tần Mặc tựa như đã quá mức thói quen đối với việc ông nội Tần dựng

râu trợn mắt với mình, anh chỉ bình tĩnh nói: "Không phải là cùng với ông,
mà là cùng với cái tòa nhà này."

Ông nội Tần vốn đang rất tức giận, nhưng khi nghe thấy lời nói này của

Tần Mặc, cả người giống như trái bóng da bị xì hơi. Ông há to miệng,
nhưng dường như ông cụ vẫn muốn giữ lại lời đã định nói ra, rốt cuộc cho
đến cuối cùng, ông nội Tần vẫn không chịu mở miệng nói gì hết.

Ngừng một khắc, ông nội Tần cảm thấy, thật sự cũng không biết sẽ phải

nói với Tần Mặc thêm điều gì nữa. Ông phẩy phẩy bàn tay, ý bảo Tần Mặc
cứ việc đi về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.