NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1964

hảo hán không tính thiệt thòi trước mắt, trước hết cần phải thương lượng
một chút thật tốt đã, những khác chuyện khác tạm thời gác lại.

"Buông em ra, em không thể nào thở nổi nữa rồi!" Tô Song Song nói

một câu, giọng nói cũng không có gì thay đổi. Tần Mặc hơi nới lỏng vòng
tay của mình, đang quấn quanh người của Tô Song Song ra một chút,
nhưng sau đó cũng không chịu buông hẳn ra.

Tần Dật Hiên không nghĩ tới Tần Mặc lại có thể hèn hạ như thế. Tần

Mặc cũng có nới lỏng tay, nhưng lại không chịu buông tay! Tần Dật Hiên
tức giận gầm lên một tiếng giận dữ: "Tần Mặc, anh còn có biết thế nào là
xấu hổ nữa hay không vậy?"

Tần Mặc cũng hoàn toàn không hề để ý đến Tần Dật Hiên, ôm Tô Song

Song định đi. Tô Song Song dĩ nhiên là không vui chút nào! Làm gì có
chuyện đã ngoại tình như vậy mà bên ngoài còn tỏ vẻ “cây ngay chẳng sợ
chết đứng” giống như Tần Mặc như vậy chứ!

Cho dù lúc trước, Tô Song Song đã tin tưởng rằng đến tám mươi phần

trăm là Tần Mặc đã bị đóa hoa dại kia quá chủ động, cũng không trách lỗi
của Tần Mặc. Nhưng mà bây giờ, cô bị anh dùng sức mạnh mang đi như
thế, chính cô cũng không tin chắc, rốt cuộc suy nghĩ kia của mình có phải
là đã lừa mình dối người rồi hay không!

"Buông em ra! Tần Mặc, em không trở về nhà đâu!" Tô Song Song vừa

rống lên, vừa giãy giụa, hầm hầm hừ hừ, không nhịn được, lại muốn khóc.
Tại sao cô lại phải chịu sự uất ức như vậy chứ!

Tần Dật Hiên đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, hai tay anh nắm thành

quả đấm, chợt xông về trước, vung quyền đánh vào trên gò má của Tần
Mặc.

Một quyền này bị đánh quá mức đột ngột, Tần Dật Hiên lại sử dụng một

lực rất mạnh, thân thể của Tần Mặc nghiêng đi một cái. Anh sợ mình đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.