NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 206

Mỗi một lần nhịp đập của tim vang lên, kiểu như toàn bộ mạch máu

trong cơ thể đều theo đó mà nhảy lên kịch liệt.

Tô Song Song nhất thời cảm thấy cổ họng khô khốc, đành há miệng thở

dốc, cũng muốn dò hỏi xem có chuyện gì xảy ra nhưng lại phát hiện bản
thân mình một chữ cũng không thốt lên được.

Trong đám người kia không biết có ai đó thấp giọng nguyền rủa một

tiếng: “Là ai vậy? Người nào thiếu đạo đức, lại ném thứ này xuống đây!”

Một câu nói làm cho Tô Song Song cảm thấy hai chân mềm nhũn, lảo

đảo không đứng vững, liền vội vàng vịn tay vào thùng rác gần đó mới có
thể trụ lại được.

Cô cảm thấy ù tai một trận, đầu ong ong đau đớn, thoáng chốc nhuộm

lên một tầng nước trong hốc mắt.

Tứ gia! Người thân duy nhất còn lại trên cõi đời của cô! Là thứ duy nhất

ba mẹ để lại cho cô! Nếu nó đã chết … chết …

Tô Song Song càng không dám nghĩ tiếp, cô trở nên mê muội trong nháy

mắt, sau đó điên cuồng lao vào trong đám người.

Bốn phía xung quanh đều truyền đến tiếng chửi rủa, tất cả cô đều không

nghe thấy, đẩy hết đám người đó ra, chỉ thấy một mảnh đen thui nằm trơ
trọi, Tô Song Song nhất thời cảm thấy vô cùng bi thương thống khổ.

Bị cô đụng vào ngã trái ngã phải khiến đám người kia còn chưa kịp phản

ứng, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, đều không thể tưởng tượng được
chuyện gì đã xảy ra.

Tự nhiên có một bác gái đầy tinh thần trượng nghĩa bước ra, ngón tay

giơ lên, trừng mắt nhìn Tô Song Song hỏi: “Cô gái, cô vừa ném chậu hoa
à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.