Lúc nhìn thấy Tô Dục Tú và Bánh Bao thật sự không phải con của anh,
trong nháy mắt anh cầm giấy giám định DNA, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Làm sao có thể chứ!”
Thực ra lúc Bạch Tiêu biết kết quả cũng tràn đầy vẻ không tin nhưng kết
quả giám định viết rất rõ ràng trên đó, anh ta không thể không tin, vì vậy
mới đi điều tra một chút.
“Cái này… mẹ đẻ của Âu Dương Văn Nhân, ánh mắt cũng giống với
anh… Bánh Bao có khi nào giống bà ấy?”
Lông mày của Tần Mặc cau vào tới mức có thể làm chết một con ruồi,
anh ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Tiêu, ánh mắt rất lạnh lùng, ngay cả trái tim
bé nhỏ của Bạch Tiêu cũng run lẩy bẩy.
“Ý cậu là, hai đứa nhỏ là con của Tô Song Song và Âu Dương Văn
Nhân! Vợ của tôi và người đàn ông khác sinh hai đứa con!” Câu nói này
Tần Mặc như nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa cắn nát hàm răng nói
ra.
Bạch Tiêu nhìn dáng vẻ này của Tần Mặc, biết anh đã giận tới mức
muốn giết người, sợ tới mức nuốt nước miếng ừng ực, ấp úng nghĩ muốn đi
qua nhưng không biết nên nói như thế nào.
“Chuyện này… Tần Mặc à! Có thể hai người thật sự không có duyên
phận đi.” Cuối cùng Bạch Tiêu nghẹn ngào nói ra một câu như vậy, nói
xong, nhìn đôi mắt của Tần Mặc đỏ cả lên, thật sự hận tới mức không thể
tát cho mình một cái, lúc này còn kích động anh làm gì chứ.
“Tô! Song! Song!” Tần Mặc gằn từng chữ tên của cô, xoay người ra
ngoài.
Bạch Tiêu đang muốn đuổi theo,nhưng đi được hai bước liền dừng lại,
nhìn thấy bóng hình tức giận của Tần Mặc, thật sự trong lòng cũng vừa