NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 442

(Linh: má cười nói hoài, con ng ta chưa ns gì mà má ns k nghỉ, tui nghe là
nghi xạo rầu)

Khói mù tản đi, Âu Dương Minh hơi rùng mình khi nhìn rõ rét lạnh

trong đôi mắt đào hoa của Tần Mặc, ngay lập tức đã bị khí thế lạnh lẽo
băng giá của Tần Mặc bức bách, ý cười nơi khóe miệng có chút cứng ngắc
trong nháy mắt, ánh mắt anh nhanh chóng xoay chuyển, cũng càng thêm
khẳng định ý nghĩ trong lòng mình.

Từ đầu tới cuối Tần Mặc vẫn chưa từng nói một câu nào với Âu Dương

Minh, chẳng qua chỉ lạnh nhạt mà nhìn anh, trong mắt chỉ có khinh thường,
vốn không thèm để anh vào mắt chút nào.

Đối với thái độ coi thường này, trong lòng Âu Dương Minh hiển nhiên

rất không thoải mái, thế nhưng anh cũng không cam lòng để mình rơi vào
thế yếu, cố ý tỏ vẻ ra bên ngoài, rằng anh không sao cả.

Tần Mặc cuối cùng cũng lạnh lùng quét mắt mà nhìn qua anh ta một cái,

eo ếch dùng sức chống lên thân thể đang dựa vào vách tường, trực tiếp
xoay người vào nhà.

Âu Dương Minh hơi hơi hí mắt nhìn Tần Mặc từ đầu đến cuối vẫn một

mực không để mình vào mắt, hừ lạnh một tiếng, cũng xoay người rời đi, chỉ
là trong ánh mắt anh lại có thêm vài phần u ám không rõ ràng, như đang
tính toán cái gì.

Tô Song Song ngồi trên giường, trong phòng dần dần bay lên mùi cơm

chín, cô cúi đầu, lắc lắc cái chân bị thương của mình, có làm thế nào cũng
không nâng cao tinh thần lên được.

Sau cùng cô hít một hơi thật sâu, hai tay vỗ vỗ gò má của mình, cảm giác

được chính mình không thể cứ như vậy mà đê mê tâm tình đi xuống, dù sao
cuộc sống vẫn sẽ phải tiếp tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.