NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 468

Tô Song Song nghe một chút đã thấy khó chịu rồi, tay kéo bác sĩ thú y:

"Vậy nó..." Nói tới đây, Tô Song Song đột nhiên không thể thốt nên lời,
thân thể sớm đã mềm nhũn, liền muốn ngồi sụp xuống đất, cũng may đã có
Tần Mặc ở bên đỡ lấy cô.

Tần Mặc để cho Tô Song Song xụi lơ thân thể dựa vào người mình, lấy

bản thân mình để chống giữ sức nặng từ người cô, không để cho cô bị trượt
đi.

Tô Song Song nhất thời cảm giác mình cái gì cũng không có, tay đang

kéo bác sĩ thú cũng buông lỏng ra, cả người đều vô lực, cặp mắt trống rỗng
không có hồn, cũng không biết mình đã khóc từ lúc nào.

"Tứ gia! Tứ gia mày không thể chết được, mày chết thì chị làm sao bây

giờ!" Tô Song Song kịp phản ứng, bắt đầu gào khóc, âm thanh kia, vang
vọng lại giữa bệnh viện vô cùng vắng vẻ.

Tiếng khóc của cô như đánh thức tất cả thú nuôi trong bệnh viện, chúng

bắt đầu sợ hãi kêu lên, nhất thời cả bệnh viện thú cưng trở nên ồn ào bởi đủ
loại âm thanh.

Bác sĩ thú y rốt cuộc cũng kịp phản ứng, cô vội vàng kéo tay Tô Song

Song lại, sau đó một cái tay khác che miệng của Tô Song Song, gấp như có
lửa sắp cháy đến nơi: "Tổ tông của tôi ơi! Cô đừng khóc! Một hồi nữa hàng
xóm tìm đến, bệnh viện này chắc cũng phải đóng cửa mất!"

Tô Song Song nghẹn ngào, càng nghĩ càng thương tâm, Tứ gia và người

thân của cô đều chết hết, bác sĩ thú y lại còn không để cho cô khóc, cô hất
tay của bác sĩ thú y đang che miệng mình ra, vẫn khóc lóc như cũ, âm thanh
còn lớn hơn vừa rồi.

Tô Song Song vừa khóc vừa nấc lên trách móc: "Nhất định là cô! Nếu

như cô tận tâm cứu nó, nó sẽ không phải chết rồi! Mau trả Tứ gia cho tôi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.